ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 54

Lại là một đêm tan tầm khuya. Dư Khoa vẫn luôn đưa vị thiếu gia nhỏ này lên siêu xe mới tính rời đi.

“Dư Trợ lý.”

“Có!”

Cửa sổ xe hạ xuống, Tần Thượng Nghiêu ngẩng đầu: “Về sau không cần ở cùng tôi đến muộn như vậy. Hết giờ làm có thể về trước.”

Dư Khoa hơi cúi người: “Không muộn.” Hắn nói xong nhận được ánh mắt lạnh nhạt của đối diện, lập tức sửa miệng: “Vâng.”

Cửa sổ xe lên cao, siêu xe chạy đi, ánh đèn hậu biến mất ở cuối đường. Dư Khoa còn chậm rãi rùng mình.

Vị thiếu gia nhỏ này tuy về tổng bộ chưa lâu, nhưng ai cũng nghe qua danh tiếng của hắn ở Mạn Ly Âu.

________________________________________

Tại biệt thự, Quản gia thấy Tần Thượng Nghiêu về nhà hơi cúi người: “Tiểu thiếu gia đã về. Tôi chuẩn bị bữa ăn khuya, ngài muốn ăn chút không?”

Ông là quản gia già vài chục năm, nhìn Tần Thượng Nghiêu lớn lên, không khách sáo với hắn như vậy.

Tần Thượng Nghiêu gật đầu, Quản gia lập tức vào bếp mang ra: “Quá muộn rồi, tôi làm món thanh đạm, tốt cho dạ dày.”

“Mệt quá thì nghỉ ngơi hai ngày. Cứ thức khuya như vậy cơ thể cũng không chịu nổi.”

Quản gia ngồi xuống bầu bạn. Thấy hắn không nói gì thì không nói thêm nữa.

Tần Thượng Nghiêu ăn xong lên lầu, Quản gia lại gọi hắn lại: “Sáng mai Lão gia về, ngài muốn cùng ngài ấy ăn sáng không?”

“Được.”

Từ khi trở về, Tần Thượng Nghiêu trở nên trưởng thành ổn trọng.

Ngôn ngữ không lạnh không nhạt nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Quản gia nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, liên tục thở dài.

Mạc Lan Ngạn và Mạc Đậu Đậu cũng trở về cuộc sống yên tĩnh trước kia. Chỉ là mỗi lần đi dạo về, Mạc Đậu Đậu luôn ngơ ngẩn nhìn sang căn hộ đối diện.

Tần Tần Nghiêu hắn đã lâu không về nhà.

“Đậu Đậu?”

“Con đây.”

Mạc Đậu Đậu cúi đầu nhỏ bước vào nhà. Hắn từng hỏi A Ba về Tần Tần Nghiêu, nhưng A Ba đã khóc, cho nên về sau sẽ không hỏi nữa.

Sáng hôm sau, Tần Thượng Nghiêu xuống lầu, Tần Hán Tư đã ngồi trên bàn ăn đọc báo. Ông thấy cháu trai: “Tới, ngồi xuống ăn cùng.”

Tần Thượng Nghiêu không nhanh không chậm kéo ghế ngồi xuống: “Ông nội, cháu chào buổi sáng.”

Cái vẻ tư thái và tính cách ổn trọng này đúng như Tần Hán Tư kỳ vọng từ trước, ông hài lòng gật đầu: “Nghe nói, gần đây công ty ký được không ít dự án?”

“Vâng.” Tần Thượng Nghiêu dùng công việc làm tê liệt mình. Hắn ăn hai thìa rồi đặt xuống. Mọi thứ trong miệng ăn không thấy vị, thêm một miếng hay bớt một miếng cũng không sao: “Ông nội, cháu ăn xong đi trước, ông từ từ ăn.”

Quản gia mang lên món rau nhỏ: “Ôi, tiểu thiếu gia ăn xong rồi?”

Tần Thượng Nghiêu: “Ừm.”

Quản gia gật đầu đi về phía bàn: “Lão gia, hôm qua ngài nói muốn ăn món rau này, tôi dậy sớm làm cho. Ăn kèm bữa sáng cũng được, thanh khẩu.”

Tần Thượng Nghiêu thấy món rau quen mắt. Hắn dừng bước quay đầu lại nhìn thêm một lần món rau xanh xen lẫn tôm tử trên bàn.

Hắn nhìn Tần Hán Tư ăn xong một miếng mới chậm rãi nói: “Ông nội ăn tôm, không bị dị ứng sao?”

Quản gia lắc đầu: “Không dị ứng.”

Nói xong, Quản gia lại cảm thán: “Cái dị ứng tôm của cậu chắc là di truyền từ mẹ cậu. Tần gia không ai dị ứng với thứ này.”

Động tác Tần Thượng Nghiêu cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Quản gia thấy vẻ mặt hắn: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Tần Thượng Nghiêu lấy áo khoác đi ra.

Cây cối, người, hoa, cỏ ven đường lướt qua cửa sổ xe. Lời nói của Quản gia lặp đi lặp lại trong đầu Tần Thượng Nghiêu.

Dị ứng tôm của con di truyền từ mẹ...

Mạc Đậu Đậu dị ứng tôm...

Mạc Lan Ngạn không dị ứng...

Tần Châu không dị ứng...

Ông nội cũng không dị ứng...

Vậy dị ứng tôm của Mạc Đậu Đậu, là do ai...

________________________________________

Ô tô dừng lại ở cửa công ty. Tần Thượng Nghiêu mới đi vào hai bước lại quay lại. Hắn kéo cửa ghế lái: “Xuống xe.”

Dư Khoa sớm đã chờ ở cửa lập tức tiến lên: “Tần Tổng, ngài đây là...”

Tần Thượng Nghiêu: “Tôi có việc muốn ra ngoài một chuyến. Hội nghị buổi sáng bảo các phòng ban tự giải quyết. Ai dám xảy ra sự cố, 50 vạn tự kiểm điểm.”

Dư Khoa kinh ngạc: “Á?” Rồi lập tức phụ họa: “Vâng!”

Siêu xe “vọt” một cái không thấy bóng dáng. Dư Khoa nín thở quay đầu chạy nhanh vào công ty truyền lệnh!

________________________________________

Hai tiếng rưỡi sau, ô tô phanh gấp dừng lại ở cổng lớn Nguyên Duyệt Phủ. Bảo an thấy người xuống xe, lập tức chạy ra đứng: “Này! Bên này không cho đậu xe!”

“Gọi người kéo đi!”

Tần Thượng Nghiêu không quay đầu lại đi về phía thang máy. Hắn hiện tại không chờ được một đáp án.

‘Thịch thịch thịch thịch thịch đùng đùng...’

Mạc Lan Ngạn mở cửa: “Ai...”

Mấy tháng không gặp, hai người đều sững sờ ở cửa. Cảm giác đầu tiên của cả hai là đối phương gầy đi một chút.

Tần Thượng Nghiêu muốn hỏi cậu có ăn uống tử tế không, nhưng lại thấy không cần thiết.

Mạc Lan Ngạn không ngờ nhịp điệu gõ cửa quen thuộc này lại thật sự là Tần Thượng Nghiêu: “Sao anh lại tới?”

“Tôi không thể tới sao?” Tần Thượng Nghiêu tự hỏi rồi tự trả lời: “Cũng đúng, chia tay không có lý do để tới.”

Mạc Lan Ngạn muốn nói không phải ý đó nhưng cũng không giải thích.

“Mạc Lan Ngạn.” Ánh mắt Tần Thượng Nghiêu lạnh thấu xương, ngôn ngữ hiện rõ sự do dự: “Mạc Đậu Đậu, có phải là con tôi?”

Mạc Lan Ngạn ngẩng đầu, trong mắt hoảng hốt: “Anh...”

Lời nói cậu thu lại, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”

Tần Thượng Nghiêu cười lạnh: “Mạc Lan Ngạn, chỉ cần xét nghiệm là biết. Cậu nói bây giờ, hay là để tôi dẫn nó đi bệnh viện.”

“Tần Thượng Nghiêu, anh không thể như vậy!”

“Vậy tôi nên làm thế nào?” Tần Thượng Nghiêu tiến lên một bước ép Mạc Lan Ngạn dựa vào tủ đựng đồ sát cửa: “Tôi hỏi lại cậu một lần, Mạc Đậu Đậu, có phải là con tôi?”

Mạc Lan Ngạn cắn chặt môi dưới. Tần Thượng Nghiêu liếc nhìn vào trong, hắn chuẩn bị đi vào tìm Mạc Đậu Đậu.

Mạc Lan Ngạn duỗi tay bắt lấy cánh tay hắn, khẽ giọng: “Đúng vậy.”

Tần Thượng Nghiêu quay đầu lại, một phen bóp hàm dưới cậu khiến cậu ngẩng đầu nhìn mình, cả giận nói: “Mạc Lan Ngạn, cậu lại lừa tôi!”

Mạc Lan Ngạn hốc mắt ửng hồng. Tần Thượng Nghiêu bị cơn phẫn nộ che mờ lí trí không hề có một tia đau lòng: “Cậu còn lừa tôi cái gì? À, đơn xin thôi việc ở Mạn Ly Âu, đó cũng là cậu tính kế sao? Yêu đương với tôi, làm tôi lơ là phòng bị, biết tôi bị đá ra khỏi nhà liền lập tức quay đầu đi đòi đơn xin thôi việc. Mỗi bước đi, mỗi bước đi đều nằm trong tính toán của cậu?!”

“Tần Tần Nghiêu?” Mạc Đậu Đậu tự kéo áo nhỏ từ phòng đi ra. Hắn xoa xoa đôi mắt nhỏ mới tỉnh ngủ: “Tần Tần Nghiêu, chú về nhà?”

Hắn lại nhìn A Ba, hình như lại khóc.

Tần Thượng Nghiêu lập tức buông Mạc Lan Ngạn. Hắn ngồi xổm xuống, hốc mắt đỏ hoe như bị sự ấm ức cực lớn, nghẹn ngào hết lần này đến lần khác rồi mới ngẩng đầu, hỏi: “Mạc Cầu Cầu, có nhớ chú không?”

Mạc Đậu Đậu hình như cảm nhận được những cảm xúc không thể nói của Tần Thượng Nghiêu, cậu bé cũng lập tức hốc mắt đỏ lên: “Nhớ chú nha!”

Nói xong, cậu bé mở rộng cánh tay nhỏ rồi bật khóc: “A ô ô ô... A a a ~~ Tần Tần Nghiêu ~~ ô ô ô ~ a ô ~”

Cậu bé vừa khóc vừa lắc lư cơ thể nhỏ bé đi đến lòng Tần Thượng Nghiêu, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy cổ hắn: “Tần Tần Nghiêu ~ sao chú bây giờ mới về nhà ~”

Tần Thượng Nghiêu ôm cậu bé theo khóc cùng: “Thực xin lỗi. Có phải đợi chú lâu lắm?”

“Ô ô ô ô ô ~ Con còn tưởng, chú không cần con, ô ô ~”

Tần Thượng Nghiêu lau nước mắt, bế Mạc Đậu Đậu lên: “Chú không có không cần con. Đi, vậy chú mang con về nhà được không?”

“Hả?” Mạc Đậu Đậu quay đầu lại: “Thế, thế A Ba đâu?”

Tần Thượng Nghiêu không trả lời, trực tiếp ôm hắn đi ra ngoài. Mạc Lan Ngạn hoàn hồn, hắn kéo quần áo Tần Thượng Nghiêu, khẽ giọng: “Tần Thượng Nghiêu, anh không thể dẫn thằng bé đi.”

Cậu không muốn tranh chấp với Tần Thượng Nghiêu trước mặt con, giọng nói gần như là cầu xin hắn.

Tần Thượng Nghiêu cứng rắn hất tay Mạc Lan Ngạn ra.

“Tần Thượng Nghiêu! Đậu Đậu buổi tối sẽ...”

Mạc Lan Ngạn vốn tưởng Tần Thượng Nghiêu sẽ xông thẳng ôm Mạc Đậu Đậu về Giang Thành, nhưng vừa ra khỏi cửa, hắn lại đi về phía căn hộ bên cạnh.

Một tiếng mở cửa, một tiếng đóng cửa.

Mạc Lan Ngạn: “…………”

Ở căn bên cạnh ư?

Hắn quay về căn bên cạnh ư?

 

 

back top