Mạc Lan Ngạn thở dài một hơi thật sâu. Đứa con ruột khó khăn nuôi lớn cứ như vậy bị bắt cóc!
Nhóm chat ‘Người Lao Động Xã Súc’:
Mạc Lan Ngạn: Có ai tối nay uống rượu không? Tôi bao!
Tần Châu: Không thỏa thuận xong à?
Lý Thụ Kiệt: @ Mạc Lan Ngạn, chia tay cũng không khiến cậu uống hai bình, hôm nay có chuyện gì vậy?
Mạc Lan Ngạn: Tần Thượng Nghiêu biết Mạc Đậu Đậu là con ruột hắn.
Lý Thụ Kiệt: Ngọa tào! @ Tần Châu, cậu nói?
Tần Châu: Tôi dám nói sao! Hắn bây giờ còn đang hỏi tôi rốt cuộc có hay không yêu đương với Mạc Lan Ngạn!
Lý Thụ Kiệt: Cậu trả lời thế nào?
Tần Châu: Cúp điện thoại ngay lập tức.
Tề Dục: @ Mạc Lan Ngạn, không phải, hai cậu yêu đương rồi chia tay, vì sao chúng ta phải gà bay chó sủa theo?
Lệ Bắc Ngưng: @ Tề Dục, liên quan gì đến cậu?
Tề Dục thở sâu. Sao lại không liên quan. Ban đầu giúp Tần Thượng Nghiêu giấu, sau này giúp Mạc Lan Ngạn giấu. Cuối cùng biết họ chia tay, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
Cảm giác giống như đang gánh một bí mật to lớn. Ai chăm sóc cảm xúc của hắn?
Mãi mới bình tĩnh lại, cứ ngỡ chuyện đã qua, cái gì trước mắt đây? Lại nổi lên sóng gió?
Tề Dục: Mẹ nó, cảm thấy có lỗi đến mức nửa đêm nửa hôm không ngủ được!
Lý Thụ Kiệt: @ Tề Dục, còn có chuyện chúng ta không biết?
Tề Dục: Tối gặp!
Lý Thụ Kiệt: Tao có phẫu thuật tối nay!
Lệ Bắc Ngưng: Tao có hành động!
Tần Châu: Tôi rảnh!
Mạc Lan Ngạn: Tôi bao!
Lý Thụ Kiệt và Lệ Bắc Ngưng nóng ruột, liên tục @ Tề Dục trong nhóm, Tề Dục nhất quyết không để ý họ.
________________________________________
Mạc Lan Ngạn ở nhà bình tĩnh suy nghĩ. Tần Thượng Nghiêu rõ ràng trong thời gian ngắn không có ý định tranh quyền nuôi nấng với cậu, cũng không có kiểu kịch m.á.u chó muốn tìm luật sư kiện mình.
Cho nên việc chu toàn vẫn còn chỗ trống. Hiện tại hắn là d.a.o thớt còn mình là thịt cá, nhưng... Không thể để hắn muốn làm gì thì làm!
Mấu chốt trong chuyện này... Là Mạc Đậu Đậu cái đứa không lương tâm kia, nhảy chân sáo đi theo người ta!
Mạc Lan Ngạn nghĩ đến đây lòng lạnh đi một nửa. Cậu thầm niệm trong lòng, thôi được, mình đẻ ra, hơn nữa, Tần Thượng Nghiêu bận rộn như vậy có thể có bao nhiêu thời gian bầu bạn thằng bé.
Nghĩ đến Tần Thượng Nghiêu bận, cậu lại mở ra một ý nghĩ mới: Để Mạc Đậu Đậu ở chỗ mình tổng thể vẫn tốt hơn hắn mang về Tần gia cho người Tần gia chăm sóc, bởi vì Lão gia tử Tần cũng không chấp nhận mà!
Cho nên Tần Thượng Nghiêu mang đi Mạc Đậu Đậu sẽ phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng: Không ai chăm sóc!
Mạc Lan Ngạn nghĩ đến đây, trong lòng lập tức thoải mái. Tắm rửa, thay quần áo, ra ngoài uống rượu!
________________________________________
Dư Khoa giữa trưa căng da đầu gọi điện thoại cho Tổng tài nhà mình. Dự án đang nói quá nhiều, ngoài việc giao tiếp giữa các đối tác, bên trong còn rất nhiều việc cần hắn lên tiếng.
“Alo, Tần Tổng, buổi chiều một giờ còn có hội nghị, ngài khi nào trở về?” Dư Khoa nín một hơi.
Tần Thượng Nghiêu lúc này hơi hối hận. Ba tháng này không nên đi theo con đường sự nghiệp gì đó, bây giờ căn bản muốn dừng cũng không dừng được.
“Mở họp trực tuyến đi!”
Dư Khoa: “Ái, vâng.”
Cúp điện thoại, Tần Thượng Nghiêu mới phát hiện đi quá gấp không mang máy tính. Hắn mở cửa gõ căn bên cạnh.
Cửa mở, Mạc Lan Ngạn mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng đang dùng khăn lông lau: “Làm sao vậy?”
Tần Thượng Nghiêu: “Máy tính xách tay của cậu có đó không? Cho tôi mượn dùng một lát.”
“À.” Mạc Lan Ngạn quay đầu vào phòng sách, không lâu sau mang máy tính ra đưa cho hắn: “Mật mã là 0130, sinh nhật của Đậu Đậu.”
Vốn nên cầm lấy rồi đi người lại dừng lại ở cửa, ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Mạc Lan Ngạn nghi hoặc: “Làm sao vậy? Còn thiếu cái gì?”
Tần Thượng Nghiêu nhướng mày: “Ban ngày ban mặt cậu tắm làm gì?”
“Tôi!” Lời nói Mạc Lan Ngạn nghẹn lại ở đầu môi, rồi vòng trở lại: “Thời tiết nóng, không thoải mái, làm sao vậy!”
Ánh mắt Tần Thượng Nghiêu hoài nghi lại đánh giá cậu một lần nữa, sau đó không nói một tiếng đi về.
Chờ hắn đóng cửa lại, Mạc Lan Ngạn mới chột dạ đi theo đóng cửa.
Rõ ràng không phải tình nhân, mình đi ra ngoài uống rượu không liên quan chuyện của hắn, nhưng, chính là chột dạ.
Hội nghị đúng giờ bắt đầu. Tần Thượng Nghiêu vừa vào cuộc họp, mọi người ở các phòng ban đã sớm ngồi chờ hắn trong văn phòng.
Thấy Tổng tài vừa xuất hiện trên màn hình, mọi người lập tức đứng dậy. Dư Khoa báo cáo: “Chào Tần Tổng, hội nghị lần này tất cả các phòng ban liên quan đã đến đầy đủ, hội nghị có thể bắt đầu.”
Tần Thượng Nghiêu gật đầu: “Mọi người ngồi đi. Tổ dự án một, trước hết báo cáo hội nghị buổi sáng.”
Trưởng phòng từng bộ phận: “Vâng Tần Tổng, buổi sáng chúng tôi đã ký xong hợp đồng với đối tác, nội dung cụ thể...........”
Trong máy tính truyền đến một tràng nói chuyện blah blah. Hội nghị mới bắt đầu nửa giờ, đầu Tổng tài đột nhiên truyền đến: “Tần Tần Nghiêu ~”
Mạc Đậu Đậu đẩy đồ chơi đi đến bên cạnh hắn: “Chú đang làm gì ~?”
Giọng nói người đang báo cáo ngừng lại. Những người trong phòng họp vốn cúi đầu xem tài liệu cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn màn hình.
Tần Thượng Nghiêu mặc kệ họ, nhìn xuống phía dưới bàn làm việc. Giọng nói hắn ôn nhu: “Chú đang họp.”
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lại đánh giá màn hình.
“Con có thể xem không?”
“Có thể.”
“Ôm một cái.”
Bàn tay nhỏ Mạc Đậu Đậu duỗi ra trèo lên chân Tần Thượng Nghiêu. Màn hình xuất hiện một cái đầu nhỏ trán tròn.
Tần Thượng Nghiêu điều chỉnh Camera cho hắn. Khuôn mặt nhỏ tròn tròn lập tức xuất hiện trên màn hình.
Dư Khoa: “Tần Tổng, đây là?”
Tần Thượng Nghiêu đang chờ đám người hỏi câu này, quay đầu lại thêm tiền lương cho Dư Trợ lý.
“Con trai của tôi, Cầu, chào hỏi họ một tiếng.”
“Chào mọi người, con là con trai của Tần Tần Nghiêu... Ừm?” Mạc Đậu Đậu đang nói, đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Thượng Nghiêu: “A Ba?”
Tần Thượng Nghiêu cúi đầu: “Ừm, chú là một A Ba khác của con.”
Mọi người: “…………”
Cảnh cha con công khai này, có cảm giác như người xấu bắt cóc trẻ con không thương lượng kỹ khẩu cung, Tần Tổng của họ và con trai mình không quá quen thuộc.
Cái đầu nhỏ Mạc Đậu Đậu giống như có thanh tiến trình đang tải một chút, cuối cùng vui vẻ nói: “Hảo gia!”
Mọi người: “…………”
Tổng tài không chỉ thành công nói chuyện rất nhiều việc làm ăn, hơn nữa thành công có một đứa con trai?!
Cái đoạn nhỏ này không làm hội nghị chậm trễ quá lâu, lại lần nữa trở lại chủ đề chính. Mạc Đậu Đậu giống như nghe thiên thư vậy, từ từ nằm trong lòng Tần Thượng Nghiêu ngủ trưa.
Trong lòng mọi người thương hại: Làm con trai của Tổng tài không dễ dàng, tuổi còn buồn ngủ cũng phải tham gia hội nghị.
Tần Thượng Nghiêu trong lòng khoe khoang. Nói vậy lần hội nghị này kết thúc, chắc chắn toàn bộ tập đoàn đều biết chuyện hắn đã có con nhỏ. Cứ như vậy, người ta có lẽ sẽ chú ý đối tượng của hắn là ai.
Vạn nhất lại có phỏng vấn tìm tới cửa, hắn nhất định không từ chối, muốn cho cả thế giới biết Mạc Lan Ngạn là đối tượng của mình, như vậy sẽ không ai dám theo đuổi cậu ấy.
Kế hoạch hắn tính toán thiên y vô phùng, nhưng triệu triệu không tính được hình tượng của bản thân trong lòng công nhân... Không được tốt cho lắm.
Những người hôm nay vào phòng họp đều là trưởng phòng các bộ phận. Không có chút thủ đoạn và tầm nhìn thì không thể nổi bật ở Tập đoàn Tần Tư. Hơn nữa thủ đoạn sấm rền gió cuốn của Tần Thượng Nghiêu, ai dám tiết lộ riêng tư của hắn.
Ra khỏi phòng họp, mỗi người giống như không có bất cứ vấn đề trọng đại nào xảy ra. Để phòng ngừa sự việc bị bại lộ truy cứu trách nhiệm đến mình, cho nên, kiên quyết chấp hành nguyên tắc: Không thấy, không nghe, không biết.
