ENIGMA NGOAN NGOÃN, ĐỪNG NỔI ĐIÊN

Chương 55

Mạc Lan Ngạn quay đầu vào nhà, cầm điện thoại gọi cho Tần Châu: “Tần Thượng Nghiêu không cần về Giang Thành đi làm sao?”

Tần Châu nghi hoặc: “Giờ này, hắn không phải nên ở Giang Thành đi làm sao?”

Mạc Lan Ngạn khẽ thở dài: “Hắn biết mình là cha ruột của Mạc Đậu Đậu.”

“Ai nói?” Tần Châu tạm dừng một chút: “Hắn đem Mạc Đậu Đậu cướp đi rồi? Cậu chờ tôi một lát, tôi gọi điện thoại cho hắn.”

“Hắn ở căn bên cạnh tôi.”

Điện thoại lại im lặng. Giọng nói vốn sốt ruột của Tần Châu cũng theo đó dịu lại: “Hắn có ý gì vậy?”

Mạc Lan Ngạn mà hiểu hắn có ý gì, đã không sốt ruột gọi điện cho Tần Châu.

“Tần Châu, cậu có thể giúp tôi nói với hắn được không. Chỉ cần hắn không tuyệt đối như vậy, tôi nguyện ý cùng hai người họ nuôi nấng thằng bé. Đậu Đậu có thể ở chỗ hắn một tháng, một tháng ở chỗ tôi.”

Mạc Lan Ngạn bây giờ sợ Tần Thượng Nghiêu sẽ phát điên, sẽ làm cậu hoàn toàn không nhìn thấy Mạc Đậu Đậu.

Tần Châu: “Lan Ngạn, cậu đừng gấp, tôi đi hỏi một chút.”

“Ừm.”

Căn bên cạnh, Mạc Đậu Đậu nhìn nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn Tần Tần Nghiêu đang ngồi dưới đất. Hắn kéo ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt hắn: “Chú cãi nhau với A Ba?”

Tần Thượng Nghiêu vừa rồi còn hùng hổ, vừa vào cửa lại như bị người đánh, hắn khóc với Mạc Lan Ngạn.

Tần Thượng Nghiêu chu môi còn ấm ức hơn Đậu Đậu. Khuôn mặt nhỏ Mạc Đậu Đậu nhăn lại: “Không thể làm hòa?”

Có lẽ, không thể, dù sao Mạc Lan Ngạn không thích hắn.

Trong túi, điện thoại vang lên. Tần Thượng Nghiêu vừa nhìn, quả nhiên, ghét ai thì người đó sẽ lởn vởn trước mắt.

Hắn không muốn bắt máy Tần Châu, nhưng Tần Châu vẫn cứ gọi. Cuối cùng hắn mất kiên nhẫn: “Làm gì!”

Tần Châu thở dài: “Cậu về Nam Thành?”

“Có chuyện thì nói.” Tần Thượng Nghiêu hoàn toàn không cảm thấy hắn đến quan tâm hướng đi của mình.

Tần Châu nổi giận: “Thằng nhóc thúi, cậu thái độ gì vậy! Dù thế nào tôi cũng là chú nhỏ của cậu!”

“Bây giờ cậu biết là chú nhỏ của tôi? Lúc cậu giúp Mạc Lan Ngạn che giấu, sao không nói là chú nhỏ của tôi, khuỷu tay lại cứ hướng vào trong như vậy?”

“Tần Thượng Nghiêu, cái tội này tôi còn làm trò trước mặt ông cụ đỡ cho cậu, sao cậu không có một chút cảm kích nào!”

“Cậu xem tôi giống người muốn cậu đỡ tội sao!”

Giọng Tần Thượng Nghiêu to lên, lại nhớ đến dưới lầu bệnh viện hắn ôm Mạc Lan Ngạn: “Hai người thật sự đã từng yêu nhau sao?”

“…………”

Trong điện thoại im lặng như chết...

Tần Thượng Nghiêu đợi một hồi lâu tức giận đến cúp điện thoại ngay lập tức. Nói hay không nói thì bây giờ có liên quan gì đến mình, dù sao cũng đã chia tay!

Mấy tháng không về nhà, trong nhà nơi nơi đều là bụi bặm. Tần Thượng Nghiêu đứng dậy: “Cầu, chú gọi người tới dọn dẹp, chúng ta ra ngoài ăn cơm?”

Mạc Đậu Đậu do dự: “Chúng ta gọi A Ba không?”

Tần Thượng Nghiêu trầm mặc. Đây là vấn đề có gọi hay không gọi sao?

Mạc Lan Ngạn bây giờ còn sẽ cùng hắn ăn cơm sao?

Tần Thượng Nghiêu ngồi xổm xuống: “Cầu, nếu chú và A Ba nhất định phải chọn một người, con chọn ai?”

Mạc Đậu Đậu nhăn mày, cái miệng nhỏ hơi chu ra: “Tần Tần Nghiêu, sau này chú không cùng con và A Ba sống chung nữa sao?”

“A Ba của con không thích chú, thích Tần Ba của con, chú cũng không thể ăn vạ nhà con được!”

“À ~~~” Cục người hình nhỏ ăn được cái dưa lớn: “Vậy chú cứ ở đây đi! Con có thể mỗi ngày qua tìm anh chơi!”

Tần Thượng Nghiêu nhìn hắn một cái, muốn cười một cách khó hiểu. Quả nhiên là con trai của mình, mạch não cũng giống nhau. Hắn cũng nghĩ như vậy.

Hai cha con vừa ra cửa, Mạc Lan Ngạn lập tức lao tới, thần sắc căng thẳng: “Các người đi đâu?”

Tần Thượng Nghiêu và lúc ở trong phòng hoàn toàn hai vẻ. Hắn không thèm để ý cậu. Mạc Đậu Đậu nghiêng cái đầu nhỏ: “A Ba, đi ăn cơm, đi cùng được không?”

Mạc Lan Ngạn không đợi Tần Thượng Nghiêu đồng ý liền đi theo. Cậu sợ Tần Thượng Nghiêu sẽ mang Mạc Đậu Đậu rời khỏi Nam Thành.

Tần Thượng Nghiêu liếc nhìn đôi dép lê trên chân cậu. Mạc Lan Ngạn theo đó cúi đầu, định vào nhà thay, nhưng lại do dự.

Tần Thượng Nghiêu không bấm thang máy. Mạc Lan Ngạn xác nhận hắn đang đợi mình liền lập tức chạy về cửa thay giày rồi đi ra, sau đó ngoan ngoãn đứng chờ phía sau hắn.

Mạc Đậu Đậu dựa vào vai Tần Thượng Nghiêu ra sức làm mặt xấu với Mạc Lan Ngạn trêu chọc cậu vui vẻ.

Trong quán thức ăn nhanh, Mạc Lan Ngạn và Tần Thượng Nghiêu giống như đang đấu bàn, không nói một lời.

Bà chủ quán từng gặp hai người họ. Cao ráo, đẹp trai, lại có con nhỏ từ sớm. Trước kia còn từng bàn tán về cặp vợ chồng nhỏ này. Hôm nay trông có vẻ đang cãi nhau.

Mạc Đậu Đậu lúc thì ngồi sát Tần Tần Nghiêu, lúc thì ngồi sát A Ba nhà mình, giống như cỏ đầu tường, muốn dựa cả hai bên.

Lời nói nén lại suốt cả bữa ăn, đến lúc gần kết thúc, Mạc Lan Ngạn nhịn không được: “Tần Thượng Nghiêu, Tần Châu có nói với anh gì chưa?”

Tần Thượng Nghiêu ngước mắt nhìn cậu, trong mắt đều là nói cái gì?

“…………”

“Tần Châu là bác sĩ chứ không phải luật sư. Sao, cậu bây giờ có việc đều phải tìm hắn tới thương lượng?”

“…………”

Hiện tại Tần Thượng Nghiêu nói chuyện cứ như ăn phải thuốc súng, nhưng Mạc Lan Ngạn vẫn nhịn. Ai bảo mình đuối lý lại bị nắm thóp.

“Tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh về chuyện Đậu Đậu.” Mạc Lan Ngạn thận trọng sợ từ nào đó chạm vào vảy ngược của hắn.

Tần Thượng Nghiêu lại không nói lời nào, trong mắt đều là sự đề phòng.

Mạc Lan Ngạn muốn cười nhưng lại thấy tức giận. Mình bây giờ là người như thế nào trong lòng hắn?

“Cái đó... Lừa anh là tôi sai, nhưng mà tôi cũng không nhất thiết phải có quyền nuôi nấng Đậu Đậu. Nhưng vì Đậu Đậu, chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng không?”

Mạc Lan Ngạn vừa quan sát sắc mặt hắn vừa từ từ nhảy ra từng chữ một. Chữ nào không đúng cậu có thể rút về ngay lập tức!

“Cùng nhau nuôi nấng? Cùng nhau nuôi nấng kiểu gì?”

Trong mắt Tần Thượng Nghiêu lóe lên một tia khôn ngoan, cảm giác đối diện ngồi không phải người yêu ngày xưa, mà là đang cùng hắn nói chuyện làm ăn, Bên B (Bên hợp tác).

Mạc Lan Ngạn cũng cảm nhận được khí thế của Tần Tổng, nhưng vẫn phải nói: “Chính là... Đậu Đậu anh có thể mang đi, nhưng anh cũng phải cho tôi nuôi. Chúng ta một tháng một tuần, hay là nửa tháng? Chúng ta có thể ký hợp đồng phân chia...”

“Đây là kế hoạch cùng nhau nuôi nấng của cậu?”

“Ừm...”

Áp suất xung quanh rõ ràng giảm xuống. Tần Thượng Nghiêu hận không thể một chưởng đánh c.h.ế.t người trước mắt. Nghe đến cùng nhau nuôi nấng, hắn còn thoáng kỳ vọng một chút. Trước kia chẳng phải đã là cùng nhau nuôi nấng sao?

Tần Thượng Nghiêu buông đũa: “Bà chủ, tính tiền!”

Mạc Lan Ngạn: “…………”

Bà chủ lập tức đáp: “Chào cậu, tổng cộng 64 tệ!”

Tần Thượng Nghiêu lấy điện thoại quét mã. Vài giây sau, chỗ bà chủ truyền đến: “Đã vào tài khoản 32 tệ!”

Bà chủ sững sờ. Tần Thượng Nghiêu liếc nhìn cô: “Đấu bàn thì liên quan gì đến tôi!”

Mạc Lan Ngạn: “…………”

Bà chủ: “…………”

Sao lại có người ấu trĩ đến mức này!!!

Cậu bé trong đầu Mạc Lan Ngạn nắm Tần Thượng Nghiêu quất tới quất lui!

Nhưng hắn đã ôm Mạc Đậu Đậu đi mất! Đành phải quét mã trả tiền rồi đuổi theo.

“Tần Thượng Nghiêu, vậy anh nói xem anh muốn thế nào?”

Bước chân Tần Thượng Nghiêu dừng lại. Mạc Lan Ngạn suýt nữa đ.â.m vào lưng hắn. Hắn ôm Mạc Đậu Đậu quay đầu lại: “Tôi nói thế nào thì cậu làm theo thế ấy?”

“…………”

Lời này có thể hiểu như vậy sao?

Dựa theo tính cách của hắn, mình bây giờ nên ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa đền bù lời nói dối kia đi!

“Anh nếu không... trước hết nói ra, tôi nghe một chút?” Mạc Lan Ngạn đề phòng hắn gài bẫy mình.

Tần Thượng Nghiêu quay đầu bỏ đi, trong lòng mắng cậu, cáo già.

Mạc Lan Ngạn trong lòng cũng thở dài. Hai người bây giờ là kẻ thù truyền kiếp sao, đề phòng đối phương ám toán mình.

Thang máy đi ra, Mạc Lan Ngạn ý đồ vãn hồi một chút đứa con ruột của mình: “Đậu Đậu, về nhà không?”

Mạc Đậu Đậu nhìn cậu lại nhìn Tần Thượng Nghiêu, cái đầu nhỏ lắc lư: “Con cùng Tần Tần Nghiêu chơi, được không?”

Hắn quá lâu không gặp Tần Tần Nghiêu, lúc này A Ba không thơm bằng Tần Tần Nghiêu.

“…………”

Tần Thượng Nghiêu cũng không thèm liếc cậu một cái, trực tiếp mang người về nhà.

 

back top