Nửa đêm 12 giờ, Cục Cảnh sát Giang Thành. Lệ Bắc Ngưng từ ngoài trở về sau khi làm nhiệm vụ, thấy ba cái bóng dáng quen mắt. Hắn đi ngang qua rồi lại cầm tài liệu chậm rãi lui về.
Vòng ra phía trước vừa nhìn, hắc, quả nhiên, đây chẳng phải là người quen sao!
Hắn dùng tài liệu vỗ vỗ đồng nghiệp bên cạnh, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn ba người đang mơ màng chuẩn bị ngủ gật trước mắt: “Ba người này sao lại thế này? Phạm chuyện gì?”
Biểu cảm đồng nghiệp khỏi phải nói là buông tay bỏ mặc: “Uống rượu gây rối, đánh người ta một trận. Người ta báo nguy, chúng tôi liền ra hiện trường mang về đây.”
Lệ Bắc Ngưng nhịn cười ‘bang’ quăng tài liệu lên bàn. Ba người sợ đến mức giật mình, mở to mắt nhìn về phía trước.
Lệ Bắc Ngưng: “Uống rượu gây rối? Các cậu uống hăng lắm nhỉ!”
Tần Châu và Tề Dục đồng loạt chỉ vào người đang ngồi ở giữa, Mạc Lan Ngạn!
Mạc Lan Ngạn đáng thương vô cùng nhìn về phía Lệ Bắc Ngưng. Nếu không phải biết tính tình giảo hoạt của hắn, nói không chừng thật sự bị biểu cảm vô tội kia lừa.
Lệ Bắc Ngưng hỏi đồng nghiệp: “Thông báo người nhà chưa?”
Đồng nghiệp: “Chắc là sắp tới rồi.”
Vừa dứt lời, Tần Thượng Nghiêu ôm Mạc Đậu Đậu bụi bặm mệt mỏi, một luồng khí nóng theo hắn vọt vào Cục Cảnh sát.
Ba người theo tầm mắt Lệ Bắc Ngưng quay đầu lại.
Tần Châu say khướt: “U, đây chẳng phải cháu trai nhỏ của tôi sao!”
Tầm mắt Mạc Lan Ngạn dừng lại trên Mạc Đậu Đậu, bắt chước ngữ khí Tần Châu: “U, đây chẳng phải con trai nhỏ của tôi sao!”
Tề Dục cũng muốn góp vui: “U,”
Mấy người đồng loạt nhìn về phía hắn, Tề Dục dừng một chút, mối quan hệ này thật sự không trèo tới được, sau đó hắn thảo mai nhanh chóng: “Đây chẳng phải người tôi quen sao!”
Nói xong Tần Châu và Mạc Lan Ngạn nhịn không được vui vẻ. Lệ Bắc Ngưng xoay người sang chỗ khác, trong lòng thầm niệm, Áo cảnh phục trên người, áo cảnh phục trên người, cũng chỉ nghẹn được hai giây.
Tần Thượng Nghiêu mặt xám xịt đến mức sắp đánh người: “Vui không?”
Ba người sửng sốt, sau đó nhất trí trong hành động lập tức lắc đầu. Lúc uống rượu trước kia chỉ có Mạc Lan Ngạn một mình túng hắn, bây giờ là cả ba người đều túng!
Đồng nghiệp không thấy ra khác thường, đưa qua tài liệu giấy bảo lãnh nộp tiền: “Người nhà Tần Châu đúng không, lại đây, ký tên chỗ này là có thể mang đi.”
Điện thoại là Tần Châu gọi, đồng nghiệp Cục Cảnh sát tự nhiên cho rằng người tới là người nhà Tần Châu. Tần Thượng Nghiêu ôm Mạc Đậu Đậu bước lên: “Người nhà Mạc Lan Ngạn.”
Tay đồng nghiệp đang đưa bút và tài liệu dừng lại, lập tức đổi một phần tài liệu khác: “Ký tên chỗ này là có thể mang đi.”
Tần Châu nhìn Tần Thượng Nghiêu cảm thán: “Cậu thật sự là lục thân không nhận mà!”
Tần Thượng Nghiêu châm chọc lại: “Lúc chú tắt máy thì có nhận sao?”
Tề Dục và Mạc Lan Ngạn run rẩy bờ vai không dám cười thành tiếng.
Tần Thượng Nghiêu chuẩn bị ký tên, Mạc Đậu Đậu khẽ gọi: “A Ba.” Sau đó bàn tay nhỏ duỗi ra chui vào trong lòng hắn ngủ.
Tần Châu và Tề Dục vươn tay trái phải che chở, bởi vì cảm thấy rượu Mạc Lan Ngạn vẫn chưa tỉnh, sợ hắn quăng ngã đứa bé.
“Hắn vì sao đánh người?” Tần Thượng Nghiêu vừa ký vừa hỏi cảnh sát, ngữ khí giống như chất vấn phạm nhân.
Cảnh sát không chấp nhặt với hắn, cằm hất về phía người bị đánh: “Nói người nọ đánh vào m.ô.n.g cậu ta.”
“Cái gì!” Tần Thượng Nghiêu quăng bút xuống trực tiếp đi về phía người nọ. Tần Châu và Tề Dục lập tức nhào tới giữ chặt hắn.
Tần Châu nhắc nhở: “Cục Cảnh sát! Cục Cảnh sát!”
Tề Dục: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
Người nọ vốn dĩ đã oán khí đầy mình với Mạc Lan Ngạn, thấy dáng vẻ Tần Thượng Nghiêu chuẩn bị đánh mình thì càng tức giận, kêu gào: “Tao đánh thì sao, đã vào quán bar rồi, giả bộ thanh cao cái gì!”
Tần Thượng Nghiêu nhào qua: “Mày đạp mã có gan nói lại lần nữa!”
Tề Dục và Tần Châu vừa rồi là ngăn cản, bây giờ hoàn toàn là dựa vào kéo chặt hắn lại.
________________________________________
“Dương Nhị Cẩu, mày gan to béo mỡ, dám lén cầm tiền đi quán bar à!”
Cửa, đột nhiên một tiếng giọng nói như phá chuông, mọi người quay đầu nhìn.
Một Omega cao lớn thô kệch, thân hình mập mạp tráng kiện, cầm theo một cây gậy bước vào Cục Cảnh sát.
Người vừa rồi còn diễu võ dương oai với Tần Thượng Nghiêu đột nhiên rụt cổ lại.
Ba người Tề Dục chưa kịp phản ứng, Mạc Lan Ngạn đưa Mạc Đậu Đậu cho Lệ Bắc Ngưng, kéo dài giọng, từ trên ghế trượt xuống, hắn một chút quỳ xuống đất, khóc rống ngao ngao.
“A ô ô ô ~~ Chú cảnh sát ~~”
Những người còn lại sững sờ một chút.
“Hắn ở trên m.ô.n.g cháu sờ tới sờ lui, đây là cháu phản kháng, không phải đánh hắn.”
Tần Châu và Tề Dục nghẹn khóe miệng, hận không thể tự véo cho mình hai cái.
“Hắn còn một tấc lại muốn tiến một thước, sờ chỗ này! Sờ chỗ này! Sờ chỗ này nữa! Trời đất chứng giám a, cháu là một Beta tuy rằng lớn lên xinh đẹp, dáng người hoàn mỹ, nhưng... Đàn ông có vợ là khẳng định sẽ không thích...”
“Vị chị gái này, ô ô ô ô ô ~ cháu vừa thấy ngài, liền cảm thấy thân thiết. Xin lỗi, cháu đã đánh chồng ngài!”
Omega kia liên tục đỡ Mạc Lan Ngạn đứng dậy: “Là nhà chúng tôi sai, là nhà chúng tôi sai. Cậu yên tâm, tôi về nhà liền đánh gãy chân chó hắn! Làm hắn sau này không vào được quán bar nữa!”
Tiếng khóc Mạc Lan Ngạn dừng lại, đáng thương hề hề: “Chỉ chân thôi sao? Vậy bàn tay sờ m.ô.n.g cháu, làm sao bây giờ?”
“Đánh gãy cùng nhau!”
Mạc Lan Ngạn giang hai tay cánh tay: “Ô ô ô ~~ Chị gái tốt của cháu!”
Hắn còn chưa kịp ôm lấy, Tần Thượng Nghiêu một tay kéo người trở về!
Omega quay đầu, cây gậy trong tay lập tức giơ qua đỉnh đầu vung về phía người nọ: “Sờ người đúng không, mày được lắm, ngày hôm nay của mày liền đến đầu!”
Người vừa rồi còn ngang tàng, đột nhiên liền không còn hung hăng, vừa xin tha vừa liên tục trốn.
Omega chị gái kéo thân hình cồng kềnh đuổi theo. Lúc đi ngang qua trước mặt Mạc Lan Ngạn, chân hắn duỗi ra, người nọ lập tức nằm trên mặt đất.
Gậy gộc của Omega liên tục giáng xuống trên người hắn: “Xem tao hôm nay có đánh c.h.ế.t mày không!”
Đồng nghiệp nhìn không được: “Làm gì, đây là Cục Cảnh sát!”
Omega nào sợ cảnh sát: “Tôi giáo huấn chồng nhà tôi thì liên quan gì đến cảnh sát!”
Đồng nghiệp: “Bạo hành gia đình cũng phạm pháp!”
Mạc Lan Ngạn nói thầm nhỏ giọng: “Cũng không biết trước kia sờ qua mấy cái...”
Mọi người: “…………”
Omega tức giận: “Tài liệu người nhà nộp tiền bảo lãnh đâu, tôi ký tên!”
Người nọ đột nhiên khóc: “Chú cảnh sát, không thể đưa a ~~”
Mạc Lan Ngạn hướng về phía Omega: “Hắn thích bên ngoài, đã không nghĩ về nhà với chị nữa!”
Mọi người: “…………”
Người nọ trong tiếng kêu rên thật lớn bị Omega kéo đi rồi............
Tề Dục và Tần Châu buông tay khỏi Tần Thượng Nghiêu, đối với Mạc Hồ Ly giơ ngón cái lên.
Lệ Bắc Ngưng thở dài một hơi thật sâu, bận đến gà bay chó sủa còn phải quản mấy người này: “Hai cậu làm sao trở về?”
Một người chỉ có thể nộp tiền bảo lãnh cho một người. Lời nói vừa hỏi xong, Cửa Cục Cảnh sát lại bước vào hai người. Lệ Bắc Ngưng ngẩng đầu, Trang Điềm và Trạm Canh Gác Một thong dong.
Trang Điềm cũng không giận: “Tần Thượng Nghiêu, nửa đêm anh gọi chúng tôi đến chỗ này làm gì? Anh, ừm? Đây chẳng phải là con nuôi của tôi sao?”
