Trang Điềm lại vừa thấy: “U, rất náo nhiệt a!”
Lệ Bắc Ngưng cũng cảm thấy hôm nay Cục Cảnh sát rất náo nhiệt.
Tần Thượng Nghiêu lười vô nghĩa với bọn họ: “Hai người một người ký một chữ, đem người mang đi.”
Đồng nghiệp chỉ vào họ nói: “Hai người ai ký tên Tề Dục?”
Trang Điềm dùng ánh mắt dò hỏi Trạm Canh Gác Một, Trạm Canh Gác Một căn bản không quen biết Tề Dục, hắn dùng sức lắc đầu.
Tề Dục dở khóc dở cười hỏi Trang Điềm: “Tôi tốt xấu cứu cô nhiều lần như vậy, cô trả tôi một lần thành không?”
Trang Điềm cười hì hì: “Có hồi báo sao?”
Tề Dục: “Lấy thân báo đáp muốn sao?”
Trang Điềm: “Thôi tôi về nhà đây!”
Tề Dục lập tức túm nàng: “Tổ tông, cô mau ký đi, tôi cầu cô.”
Trang Điềm vừa lòng với tiếng tổ tông này lập tức ký tên.
Trạm Canh Gác Một chỉ là yên lặng nhìn thoáng qua Tần Châu liền tiếp nhận văn kiện ký tên.
Mạc Đậu Đậu rúc vào trong lòng Mạc Lan Ngạn, Tần Thượng Nghiêu sợ Mạc Lan Ngạn quăng ngã hắn, duỗi tay: “Cục cưng, tới Tần ba nơi này.”
Mạc Đậu Đậu một chút cũng không mâu thuẫn, tay nhỏ duỗi ra lại đi trở về.
Mạc Lan Ngạn mặt xụ xuống: “Tần Thượng Nghiêu, ngươi nhiều năm như vậy không quan tâm con trai ta, ngươi dựa vào cái gì vừa trở về liền cướp thằng bé!”
Tần Thượng Nghiêu mặt càng xụ: “Mạc Lan Ngạn, ngươi mà còn trả đũa, ta liền hoàn toàn cướp đi!”
“Ngươi là người cha tốt nhất trên thế giới, có được ngươi là vinh hạnh của Mạc Đậu Đậu!”
Mạc Lan Ngạn không chút nào giãy giụa, mở miệng liền cho người ta phụng lên, một đám người lại vui vẻ.
Trạm Canh Gác Một chậm rì rì hỏi Tần Thượng Nghiêu: “Ngươi không phải nói, hắn là con của Tần Châu sao?”
Tần Thượng Nghiêu tức giận: “Của ta, thân sinh!”
Trạm Canh Gác Một lập tức quay đầu lại xem Tần Châu, vừa lúc bắt được ánh mắt Tần Châu đang nhìn hắn, hắn quay lại thân đi, gương mặt không tự giác đỏ bừng.
Trang Điềm giật mình: “Chết tiệt, ngươi si tâm không phụ, chuyển chính thức à?”
Tần Thượng Nghiêu: “…………”
Mạc Lan Ngạn: “…………”
Trang Điềm xem sắc mặt của bọn họ: “Còn phân xuống tay được nữa sao?” Nàng lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ: “Nửa đêm rồi, lăn lộn gì đâu, về nhà ngủ đi!”
Tề Dục, Tần Châu và Lệ Bắc Ngưng lại vui vẻ, Tần Thượng Nghiêu tức giận đến đá một chân giày Mạc Lan Ngạn: “Đi a!”
Mạc Lan Ngạn ủy khuất ba ba: “Quả nhiên là người cũ!”
Một đám người lại vui vẻ!
________________________________________
Trò khôi hài kết thúc lúc hơn 3 giờ sáng, Mạc Lan Ngạn về đến nhà ngã đầu liền ngủ, Mạc Đậu Đậu kề tại bên người hắn cũng nằm bò liền ngủ.
Tần Thượng Nghiêu nhìn hai gương mặt ngủ say nhẹ nhàng thở phào, lưu lại một lát, hắn khống chế chính mình xoay người ra cửa. Hắn nhìn ra Mạc Lan Ngạn không có tâm tư quay đầu lại.
Nhóm chat ‘ Xã Súc Làm Công Người ’:
Lý Thụ Kiệt vào buổi chiều một giờ chụp hình @ Tần Châu và @ Tề Dục, hắn sau khi kết thúc giải phẫu nửa đêm mới thấy hai người thay phiên gọi cho hắn 64 cuộc điện thoại.
Lý Thụ Kiệt: (Chụp hình) Tình huống thế nào?
Lệ Bắc Ngưng: (Ảnh chụp giấy bảo lãnh nộp tiền)
Tối hôm qua, sau khi Tần Thượng Nghiêu ký giấy bảo lãnh của Mạc Lan Ngạn, Tề Dục và Tần Châu liền điên cuồng gọi điện cho Lý Thụ Kiệt, tổng không thể kêu người trong nhà tới ký tên.
Lý Thụ Kiệt mặt sau còn sẽ đi theo một cái đuôi nhỏ (Trần Thần Vũ), hai người tính toán, vừa lúc a!
Ai ngờ, người căn bản không tiếp điện thoại.
Lý Thụ Kiệt: Tần Thượng Nghiêu biết chân tướng động thủ với hai người bọn họ? Đều quậy đến tổ trọng án à?
Lệ Bắc Ngưng: Tổ trọng án người nhiều chuyển không kịp, đang tu sửa, chúng tôi tạm thời chuyển sang Cục Cảnh sát khác.
Lý Thụ Kiệt: Tôi liền nghĩ không đến mức a, c.h.ế.t tiệt, tôi có phải bỏ lỡ cái gì không?
Lệ Bắc Ngưng: Bỏ lỡ hiện trường trà xanh, bỏ lỡ hiện trường nhận thân, bỏ lỡ hiện trường người cũ làm đau lòng nhau.
Lý Thụ Kiệt: Có camera giám sát đi, cho tôi một bản.
Tề Dục: @ Lý Thụ Kiệt, Camera Cục Cảnh sát, ngươi làm sao dám tưởng!
Lý Thụ Kiệt: Bằng không các ngươi cho tôi một lần nữa trình diễn một lần?
Mạc Lan Ngạn: Tối nay uống rượu không? Chúng ta một lần nữa diễn cho ngươi xem?
Tần Châu: Không uống, quay đầu lại lên bàn giải phẫu, tay run!
Tề Dục: Lại cùng ngươi uống là chó!
Lý Thụ Kiệt: Các ngươi tối hôm qua uống bao nhiêu?
Tần Châu: Mạc Lan Ngạn bốn chai bia! Tôi nghĩ tửu lượng hắn kém, không ngờ kém đến như vậy!
Mạc Lan Ngạn: Ta không có say a!
Tề Dục: Ngươi nghiêm túc?
Mạc Lan Ngạn: Đánh nhau là vì hắn chụp m.ô.n.g ta!
Tề Dục: …………
Sao lại giống như có lý vậy! Nếu thật uống say, người khác chiếm lợi liền không phản kháng!
Tần Châu: Chuyện con trai ngươi giải quyết chưa?
Mạc Lan Ngạn: Không, không thể đồng ý, cảm giác hắn chính là muốn cho ta khó chịu!
Tần Châu: Kiện đi, không thể để bị ức h.i.ế.p như vậy!
Lệ Bắc Ngưng: Có phần thắng sao?
Lý Thụ Kiệt: Lúc trước chúng ta sao không có ai học luật sư!
Tề Dục: Sợ chịu không nổi hành vi thường ngày, điểm mấu chốt đạo đức của nghề nghiệp, mỗi ngày ở trong nhóm buôn chuyện!
Mạc Lan Ngạn: Bằng không ta mang theo Mạc Đậu Đậu chạy?
Tề Dục: Ý kiến hay a!
Tần Châu: Ở sơn động sao? Địa phương khác hẳn là không chứa nổi ngươi.
Mạc Lan Ngạn: Ta đi theo Đậu Đậu thương lượng thương lượng!
Lệ Bắc Ngưng: Hắn bị điên sao?
Tần Châu: Đến lượt tôi tôi cũng điên, về sau cháu trai tôi nếu là tìm được một người khác thích thì còn nói, nếu là tìm không thấy, ha hả, Mạc Lan Ngạn phải bồi hắn cùng nhau độc thân, tôi không kết hôn, cậu không kết hôn, cùng nhau sống đến già, sau đó chỉ cần hắn c.h.ế.t sau Mạc Lan Ngạn, hắn còn có thể phân phó Mạc Đậu Đậu chôn chung một chỗ!
Tề Dục: Ai nha ~ toàn bộ là tâm cơ a!
Lý Thụ Kiệt: Tôi liền nói Enigma đáng sợ, người bạn học đáng yêu kia của tôi bị Enigma thu thập ngoan ngoãn.
Mạc Lan Ngạn: Kế hoạch chạy trốn khả năng phải thất bại, ta mới cầm di động, Mạc Đậu Đậu đã chính mình chạy tới cách vách!
Lệ Bắc Ngưng: …………
Tề Dục: Tối nay còn uống không?
Mạc Lan Ngạn: Uống, bất quá ta cảm giác hắn hiện tại đề phòng ta đi ra ngoài, các ngươi tới nhà ta uống!
Tề Dục: @ Tần Châu @ Lý Thụ Kiệt @ Lệ Bắc Ngưng, Đi không?
Cảm giác phía trước là ổ rồng hang hổ, mấy người cần phải thương lượng thương lượng.
Lý Thụ Kiệt: Đi, tôi sợ nghe không thấy chuyện tối hôm qua, buổi tối ngủ không được.
Lệ Bắc Ngưng: Đi, thật vất vả phá án, cao thấp uống một chén chúc mừng một chút!
Tần Châu: Tôi trực ban!
Tề Dục: @ Lệ Bắc Ngưng @ Lý Thụ Kiệt, Chúng ta lẻn vào nhé?
Lệ Bắc Ngưng: Tôi am hiểu!
Lý Thụ Kiệt: Cầu dẫn theo!
Tề Dục: Sao lại có cảm giác như cùng Lệ Bắc Ngưng ra nhiệm vụ vậy, nghĩ đến liền kích thích!
Lệ Bắc Ngưng: Kẻ địch tương đối thông minh, kiến nghị các vị từ ban công đột kích!
Mạc Lan Ngạn mặc kệ trong nhóm bọn họ thương lượng lung tung rối loạn chiến thuật gì, hắn muốn chuẩn bị nguyên liệu lẩu buổi tối.
Tần Thượng Nghiêu xử lý văn kiện cũng thường xuyên xem mắt cửa.
Mạc Đậu Đậu mắt nhỏ đi theo hắn ngắm cửa: “Tần Tần Nghiêu, ngươi đang đợi a ba?”
Tần Thượng Nghiêu sờ sờ đầu nhỏ của hắn: “Con như thế nào cùng hắn giống nhau, quỷ tinh quỷ tinh, cái gì cũng hiểu.”
Mạc Đậu Đậu vui vẻ: “Ta là a ba sinh!”
Tần Thượng Nghiêu buông văn kiện, dựa gần Mạc Đậu Đậu ở trên thảm ngồi xuống: “Vậy ngươi nói, a ba ngươi, thích ta sao?”
“Thích nha, Tần Tần Nghiêu không ở đó, a ba trộm khóc.”
“Thật sự?”
“Ừm.”
“Vậy vì cái gì cùng ta nói chia tay?”
“Chia tay là cái gì?”
“Chính là ta ở nhà ta, hắn ở chỗ hắn ở, không có ở cùng nhau.”
“Nga ~~” Mạc Đậu Đậu ngẩng đầu nhỏ như đã hiểu: “Thì a ba chính là không thích chú!”
“…………”
Tần Thượng Nghiêu tức giận đến chọc chọc bụng nhỏ của hắn, một cái tiểu thí hài biết cái gì thích cùng chia tay, há mồm liền nói linh tinh, làm sao lại không thích, không phải khóc sao, thiết ~~
‘ Thịch thịch thịch thịch……’
Tần Thượng Nghiêu ‘bá’ một chút đứng lên, người chờ rốt cuộc tới, hắn chạy đến cửa thật sâu hít một hơi mới mở cửa.
Trang Điềm chê hắn động tác chậm, cửa vừa mở ra liền tự mình đẩy vào: “Làm gì đâu, dài dòng!”
“Sao cô lại tới đây?” Tần Thượng Nghiêu duỗi đầu xem cách vách, cửa cách vách đóng chặt.
Trang Điềm vỗ vỗ vai hắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi hạ quyết tâm buông xuống rồi chứ!”
“Ta là buông xuống!”
“A, vậy ngươi này......” Trang Điềm học hắn duỗi đầu bộ dáng: “Làm gì đâu!”
Tần Thượng Nghiêu giảo biện: “Tôi thấy cậu ta là ba ruột của con tôi, cho cậu ta một lần cơ hội không được sao?”
Trang Điềm qua loa: “Được, tôi đi xem con nuôi!”
Mạc Đậu Đậu ngẩng đầu cười: “Mẹ nuôi.” Sau đó mắt nhỏ vây quanh nàng nhìn một vòng: “Không có đồ chơi sao?”
Trang Điềm: “Đi gấp quá! Không phải, miệng con ngọt như vậy, sẽ không chỉ vì đồ chơi chứ!”
Mạc Đậu Đậu: “Ngẩng!”
Trang Điềm nhỏ lực đá đá m.ô.n.g nhỏ của hắn: “Lần sau mang con đi ra ngoài mua!”
Mạc Đậu Đậu cũng không vội: “Ừm!”
Tần Thượng Nghiêu đóng cửa: “Cô không có việc gì làm hả?”
Trang Điềm ghét bỏ: “Tôi đường đường là đại tiểu thư nhà cái, cần gì phải đi làm việc, phải nhìn sắc mặt người ta, tôi có em trai, kế thừa sự nghiệp là chuyện của nó, tiêu tiền là chuyện của tôi.”
Tần Thượng Nghiêu có chút biết ghen tị là cảm giác gì.
Lời còn chưa nói xong, cửa lại vang lên. Lần này Tần Thượng Nghiêu lập tức xoay người mở cửa.
Trạm Canh Gác Một bị hắn đột ngột đẩy cửa sợ đến mức lùi lại một bước: “Anh làm gì vậy, đừng có gấp như thế, tôi không đi đâu.”
Trạm Canh Gác Một vừa nói vừa đẩy hắn ra, bước vào. Trang Điềm đầy mặt buồn cười, Trạm Canh Gác Một quay đầu nhìn Tần Thượng Nghiêu rồi lại nhìn Trang Điềm: “Anh ta lại lên cơn gì nữa vậy?”
Trang Điềm: “Yêu mà không được!”
Trạm Canh Gác Một: “Đó là chuyện hôm nay sao? Không phải lúc nào cũng thế sao?”
Tần Thượng Nghiêu tức giận quay đầu: “Hai người rốt cuộc tới làm gì?”
