GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 11

“Xuân Hòa, cậu làm gì ở chỗ này vậy?” Giọng Lưu Càn khiến Chúc Xuân Hòa không thể lờ đi.

Anh quay người lại đối diện với ánh mắt thăm dò của bạn, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Anh còn chưa nói với ai về chuyện mình đang yêu đương với Hàn Đình.

Sự kiện xác suất nhỏ như việc đi hẹn hò lại bị Lưu Càn bắt gặp này lại xảy ra, khiến anh đột nhiên không tìm được cớ thích hợp để lấp liếm, chỉ có thể cụp mắt xuống.

Ánh sáng tinh quái chợt lóe lên trong đầu Lưu Càn. Hắn khẳng định: “Cậu đang hẹn hò.”

Chúc Xuân Hòa ánh mắt né tránh, hai tay giấu sau lưng ngoan ngoãn gật đầu.

Lưu Càn nhìn sang hai bên anh: “Vậy đối tượng của cậu đâu, sao chỉ có một mình cậu đứng ở đây?” Ánh mắt hắn sắc bén, đang nghiêm túc tìm kiếm bằng chứng Chúc Xuân Hòa có đang được đối xử tốt hay không.

“Anh ấy đi, đi ——” Chúc Xuân Hòa căng thẳng muốn giải thích Hàn Đình đi mua kem cho mình.

Anh chỉ tay về phía chiếc xe kem phía trước, bóng dáng Hàn Đình lẫn vào một đám trẻ con trông thật lạc lõng.

Lưu Càn khoanh tay đứng cạnh Chúc Xuân Hòa: “Yêu đương bao lâu rồi? Sao không hé răng một tiếng đã đi yêu đương với người ta, giấu tớ, không coi tớ là bạn.”

Chúc Xuân Hòa vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải, tớ chỉ là cảm thấy mới nói chuyện được một tháng, còn chưa ổn định gì cả, tính đợi sau này ổn hơn rồi mới nói với các cậu.”

Lưu Càn miễn cưỡng tin lời anh nói, hừ cười một tiếng: “Tớ nói sao nghỉ hè năm nay cậu lại kéo dài thêm một tháng mới về, không chỉ là muốn làm thêm kiếm chút tiền, hóa ra còn vì yêu đương sao.”

Đã như vậy, Lưu Càn dứt khoát nói: “Vài ngày nữa tớ muốn mở tiệc sinh nhật, cậu dẫn đối tượng của cậu cùng đến đi.”

Chúc Xuân Hòa nhỏ giọng “A” một tiếng: “Cái này không hay đâu, bạn bè của cậu tớ đều không quen biết nhiều.”

Lưu Càn không sao cả xua tay: “Dù sao nói là mở tiệc sinh nhật cho tớ, bản chất chính là một buổi tiệc rượu thương mại, để tìm một con đường thích hợp cho giao thiệp giữa những cậu ấm cô chiêu nhà giàu thôi.”

Khi nói chuyện, ngữ khí hắn dường như loại trừ bản thân khỏi hàng ngũ cậu ấm nhà giàu.

Chúc Xuân Hòa do dự nhìn hắn chớp chớp mắt, vẫn không muốn đi tham gia lắm.

Trong mắt anh, sinh nhật chính là dùng để cùng người thân thiết trải qua ngày lành, làm sao có thể lãng phí thời gian liên hệ với một số người không liên quan chứ?

“Ai nha Xuân Hòa cậu cứ đến đi, vốn dĩ những người đó với tớ quan hệ cũng chỉ bình thường thôi, loại tiệc rượu này tớ còn lười tham gia, bọn họ cũng không quan tâm tớ có tham gia hay không, dù sao mục tiêu đều là chị tớ.”

Lưu Càn giơ tay khoác vai Chúc Xuân Hòa, hạ giọng cùng anh phân tích những khúc mắc bên trong: “Nhưng Xuân Hòa cậu thì khác, thành tích của cậu tốt. Rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp ở Long Hối Thành đều có con cái học ở Đại học Thủ Đô Tinh. Bọn họ đều muốn quen biết cậu, nhưng không có con đường. Nếu cậu đến tham gia loại tiệc rượu này nhất định sẽ có rất nhiều người nguyện ý hướng về phía cậu kỳ hảo. Đợi đến năm 3, năm 4 cậu muốn đi tìm thực tập, tốt nghiệp ra trường tìm công việc, đều có thể có con đường thuận tiện hơn để ở lại, cậu biết không?”

Ánh mắt Lưu Càn chân thành tha thiết. Những chuyện hắn nói đối với Chúc Xuân Hòa mà nói cơ hồ là xa xôi đến không thể chạm tới.

Ở lại Long Hối Thành là ý tưởng và nguyện vọng của anh từ trước đến nay, nhưng anh cũng biết một cô nhi xuất thân từ thị trấn nhỏ như mình muốn nhanh chóng đứng vững gót chân ở thành phố lớn sau khi tốt nghiệp là một chuyện gần như không thể.

Anh trầm mặc một khắc: “Cậu để tớ suy nghĩ thêm đi Lưu Càn.”

“Được, vậy cậu nghĩ kỹ rồi trả lời tớ nha.” Lưu Càn vỗ vỗ vai anh. Mắt thấy Hàn Đình sắp đi về phía hai người, hắn vội vàng phất tay từ biệt Chúc Xuân Hòa.

Không biết vì sao, Lưu Càn luôn không muốn tiếp xúc với Alpha này lắm.

Chúc Xuân Hòa nhìn theo Lưu Càn rời đi. Má anh đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh, giật mình run rẩy vài cái.

Quay sang nhìn, quả nhiên là Hàn Đình. “Đang nhìn cái gì vậy?” Hàn Đình dời bàn tay dính đầy khí lạnh khỏi mặt anh, dò hỏi.

“Bạn cùng phòng của tôi, vừa đến chào hỏi tôi một cái.” Chúc Xuân Hòa hai tay ôm lấy ly kem Hàn Đình mua về, múc một ngụm nuốt xuống, vị lạnh lẽo ngọt ngào làm anh thoải mái đến nheo mắt lại.

Hàn Đình chậm rãi gẩy gẩy tóc mái trên trán anh: “Vậy sao lại đi nhanh như vậy?”

Chúc Xuân Hòa múc một khối kem đưa tới bên miệng Hàn Đình: “Không biết nữa, có lẽ là còn có việc đi.”

Hàn Đình lắc đầu biên độ nhỏ từ chối sự đút ăn của anh, nhỏ giọng bảo anh tự mình ăn thêm một chút. Chúc Xuân Hòa tiếc nuối thu tay về, đành phải một mình hưởng thụ kem.

“Là cái bạn cùng phòng tặng cậu món trang sức vàng kia sao?” Không ngờ Hàn Đình lại còn nhớ chuyện này. Chúc Xuân Hòa cắn đầu muỗng nhẹ nhàng gật đầu, nuốt kem xong vội vàng giải thích: “Tôi với Lưu Càn chỉ là quan hệ tốt đơn thuần thôi, ngài không được ghen tị nữa.”

Hàn Đình ngược lại cười rộ lên: “Tốt, bảo bối.” Hắn thuận thế khoanh lấy cổ tay Chúc Xuân Hòa, tinh tế vuốt ve chiếc vòng tay luôn tồn tại trên cổ tay anh. Chúc Xuân Hòa bị hắn sờ đến ngượng ngùng, vài lần muốn tránh thoát lại bị hắn nắm chặt hơn.

Đi ngang qua quầy chuyên doanh đồng hồ, Hàn Đình nghiêng đầu dò hỏi Chúc Xuân Hòa: “Muốn đi vào xem không?” Chúc Xuân Hòa theo bản năng lắc đầu từ chối. Anh chưa từng vào loại nơi này, chỉ cần đứng ở cửa tiệm liền sẽ bị mùi hương nước hoa xa hoa bao quanh vây lấy. Anh gian nan nuốt xuống kem rẻ tiền được làm từ tinh dầu giá thấp trong miệng, rất nghiêm túc nói: “Cửa hàng này quá đắt, Hàn Đình.”

Hàn Đình bất đắc dĩ chọc một cái vào giữa lông mày anh: “Ở bên tôi, không cần suy xét mấy thứ này.”

Chúc Xuân Hòa lại rất có ý thức nguy cơ: “Nhưng vạn nhất chúng ta hai người chia tay thì sao? Người ta nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó...” Hàn Đình giơ tay bóp chặt thịt má anh. Chúc Xuân Hòa vô cớ mở to hai mắt, miệng hơi chu lên nhắm chặt. “Không được tùy tiện nói chia tay.” Hàn Đình áp thấp mày, đầy vẻ không tán đồng muốn anh nuốt những lời này trở lại.

Chúc Xuân Hòa ngoan ngoãn gật đầu, nuốt lời nói không may mắn trở về.

“Cậu có nơi nào muốn đi không?” Hàn Đình hỏi.

Chúc Xuân Hòa nỗ lực tự hỏi vấn đề này. Cuộc sống của anh thật sự đơn giản, trừ đi học, làm thêm, thời gian còn lại đều tập trung ở phòng ngủ và thư viện. Đã học ở Long Hối Thành một năm, anh lại hoàn toàn không biết gì về thành phố này. Lúc này đối mặt với Hàn Đình, anh không thể đưa ra bất kỳ đáp án nào, đành phải rũ xuống đôi mắt mất mát lắc đầu với Hàn Đình.

Hàn Đình nhẹ nhàng vuốt đầu anh, nâng cổ tay lên xem xét thời gian: “Vậy cậu muốn về trước không?”

Chúc Xuân Hòa chần chờ hỏi: “Ngài muốn đưa tôi về trường học?” Chỉ vì anh nghĩ không ra muốn đi đâu, Hàn Đình liền phải đưa anh về trường học sao? Anh đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân. Rõ ràng trước khi ra ngoài còn nói hôm nay sẽ cùng anh ăn cơm chiều, quay đầu liền thay đổi. Anh khuấy một chút kem sắp tan chảy, đột nhiên đưa cả muỗng lớn vào miệng mình.

Hàn Đình lại cười rộ lên: “Không, là về nhà.”

Về nhà? Chúc Xuân Hòa đột nhiên ý thức được Hàn Đình muốn dẫn mình về nhà hắn. Lần này Hàn Đình không cho Chúc Xuân Hòa thời gian suy xét và lựa chọn, lập tức đưa anh tới bãi đỗ xe ngầm nhét vào trong xe. “Chuẩn bị xuất phát, Xuân Hòa.” Hàn Đình duỗi tay chế trụ năm ngón tay Chúc Xuân Hòa, nhẹ nhàng đung đưa.

Hàn Đình phát nhạc trong xe. Chúc Xuân Hòa một bên dẫm theo nhịp, một bên hát theo. Trong lòng anh vẫn nhớ thương hai chữ kia —— về nhà, về nhà. Anh lặng lẽ nhún vai, cẩn thận nhìn lén sườn mặt Hàn Đình. Từ giờ trở đi anh cũng có nhà sao? Tốt quá, anh cũng có nhà.

“Hàn Đình.” Chúc Xuân Hòa gọi hắn, ngọt ngào đến như kem tan chảy.

Hàn Đình quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”

Đầu Chúc Xuân Hòa lay động như cái trống bỏi: “Không có việc gì không có việc gì.” Anh chỉ là muốn biết hiện tại hết thảy có phải là mình đang nằm mơ hay không thôi.

Có lẽ là biểu cảm của anh quá rõ ràng, Hàn Đình dễ dàng nhìn ra tâm tư nhỏ của anh, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, cậu véo tôi một cái.”

Chúc Xuân Hòa không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo, không nặng không nhẹ nhéo một cái vào tay Hàn Đình, thậm chí không thể để lại dấu vết trên da thịt hắn: “Như vậy sao?”

Nhưng Hàn Đình rất cẩn thận cảm thụ một chút, nghiêm túc nói: “Ừm, rất đau, không phải đang nằm mơ.” Chúc Xuân Hòa lúc này mới phản ứng lại, Hàn Đình đang cố ý trêu chọc anh.

Người đáng ghét, anh quyết định quay đầu đi, không để ý tới hắn ba phút, à tính là một phút thôi.

Thịt gáy bị người ta nhéo trong tay, tuyến thể bị độ ấm lòng bàn tay bao vây, mơ hồ có chút nóng lên.

Chúc Xuân Hòa “Oa ô” một tiếng rụt cổ tránh đi tay Hàn Đình, tuyến thể bị chạm đến đáy lòng sinh ra một tia bất an sợ hãi nghi hoặc. “Dễ cảm kỳ sắp tới sao?” Hàn Đình chậm rãi thu tay về, hỏi.

Chúc Xuân Hòa có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Hàn Đình không nói gì nữa, chỉ là lại lần nữa tăng tốc độ xe.

Sau nhiều ngày lại một lần nữa bước vào nhà Hàn Đình, tâm cảnh của Chúc Xuân Hòa cùng lần trước đã khác nhau rất lớn.

Anh giống như một con ch.ó nhỏ chạy chạy ngửi ngửi khắp nơi. Hàn Đình nói: “001, đi theo Xuân Hòa.”

 

back top