GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 12

Nhận được chỉ thị, 001 lập tức đuổi kịp con ch.ó nhỏ tò mò, nhân tiện đưa tới một ly nước hoa mật Hàn Đình pha.

Chúc Xuân Hòa cười tủm tỉm vuốt ve đầu 001: “Lâu rồi không gặp nha Tiểu Nhất.” Anh nếm một ngụm mật thủy, vị ngọt nhàn nhạt quanh quẩn trên đầu lưỡi anh.

“Lâu rồi không gặp, Chúc tiên sinh, khí sắc ngài hôm nay nhìn qua tốt hơn nhiều so với lần trước.”

Dù sao lần trước ở nhà Hàn Đình anh vẫn còn là một người bệnh đáng thương, còn hiện tại sao —— Ánh mắt anh chuyển hướng về phía Hàn Đình đang cởi áo khoác, xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Chờ một chút, phòng bếp? Chúc Xuân Hòa tràn đầy kinh ngạc buông ly nước trong tay xuống, chạy vào phòng bếp, thấy Hàn Đình thuần thục thái rau, chuẩn bị đồ ăn.

Lưng người đàn ông rộng lớn căng ra đường cong lưu loát của áo sơ mi.

Chúc Xuân Hòa rón ra rón rén đến gần, duỗi tay khoanh lấy cổ hắn, ý đồ treo trên lưng hắn.

Hàn Đình ngửa đầu dựa vào, thuần thục nghiêng đầu hôn lướt qua khóe miệng Chúc Xuân Hòa: “Sao lại qua đây?”

Chúc Xuân Hòa vùi vào vai hắn, nhỏ giọng làm nũng: “Muốn nhìn ngài nấu cơm.”

“Thật sao?” Ý cười trầm thấp của Hàn Đình kích thích trái tim Chúc Xuân Hòa.

Anh đột nhiên ý thức được đầu óc đang bắt đầu nóng lên. Nước không ngừng chảy xuống bồn rửa chén.

Hàn Đình chậm rãi ở quầy bếp dọn ra một khoảng trống, một tay khoanh lấy eo Chúc Xuân Hòa kéo anh từ phía sau ra trước người mình: “Vậy sao không ngẩng đầu nhìn tôi?”

Hơi thở Hàn Đình từ đầu đến cuối bao vây lấy anh. Chúc Xuân Hòa dùng sức nhắm mắt lại không chịu mở, chỉ có lông mi đang run rẩy.

Anh đột nhiên bị bế lên, lúc hai chân lơ lửng không trung không biết làm sao ôm chặt cổ Hàn Đình, bị đặt lên đảo bếp.

Chiếc dép lê treo trên chân lung lay sắp đổ. Hàn Đình hai tay chống ở bên người anh, đem anh cuốn vào phạm vi lãnh địa của mình: “Đóng cửa.”

Cửa phòng bếp theo tiếng đóng lại. Chúc Xuân Hòa trong nháy mắt mở to hai mắt, cúi đầu đối diện với ánh mắt mỉm cười của Hàn Đình, hoảng loạn vội vàng xua tay.

“Vậy tôi không nhìn, không nhìn.” Anh vừa nói, vừa muốn chạy trốn, nhưng tay chân có chút mềm nhũn, độ ấm cơ thể tiếp tục leo lên, dễ cảm kỳ trong tình huống anh không hề hay biết đột nhiên bùng nổ.

“Nhưng tôi muốn cậu xem.” Ngón tay nhẹ nhàng đè lại cánh môi anh. Cảm giác bị điện giật kích thích gò má Chúc Xuân Hòa ửng đỏ.

Anh nhạy bén nhận thấy trong không khí tràn ra một luồng mùi tin tức tố không thuộc về mình, đến từ Alpha trước mặt này, mùi đất nung bị liệt hỏa nồng đậm đốt cháy, mùi khói lửa mịt mờ sặc đến hốc mắt anh đỏ bừng.

Trong không gian chật hẹp, tin tức tố của Hàn Đình từng tầng bao vây lấy anh.

Anh không chỗ nào để trốn, chỉ có thể dựa vào người trước mặt, tuyến thể hướng ra ngoài chảy ra dịch, bị câu ra một sợi hương khí tin tức tố.

Hàn Đình cười rộ lên, giơ tay ấn trên bụng dưới anh, ghé sát vào cổ anh để bắt giữ hương vị của Chúc Xuân Hòa sắp hòa tan trong tin tức tố của mình.

Chúc Xuân Hòa gắt gao kiềm chặt ngón tay, giữa môi răng chảy ra hơi thở ái muội, mùi tin tức tố trở nên càng ngày càng nồng đậm.

Hàn Đình bị rơi vào một mảnh hoa viên yên tĩnh, hương khí tươi mát quanh quẩn ở chóp mũi hắn.

Hắn đột nhiên cảm thấy răng mình có chút ngứa, nóng lòng muốn cắn tuyến thể Chúc Xuân Hòa, nếm thử hương vị đóa hoa này.

Chúc Xuân Hòa khống chế không được run rẩy, bị áp vào tường để lộ ra tuyến thể yếu ớt. Trước mắt anh sương mù mịt mờ.

Khi răng Hàn Đình hoàn toàn đi vào khối thịt mềm kia, anh đột nhiên căng thẳng ngón chân, dép lê bịch một tiếng rơi xuống đất.

Nước mắt không thể kiềm chế không ngừng trượt xuống. Cảm giác bất an chưa từng có nhanh chóng vây lấy anh.

Anh cần phải liều mạng túm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Đình, dựa vào độ ấm của hắn để xác nhận mình vẫn còn đang ở nhân gian.

Hai luồng tin tức tố cùng xâm nhập thân thể anh. Dễ cảm kỳ của Chúc Xuân Hòa đã đến sớm, biến thành một vũng nước mềm nhũn, dựa vào trên tường thở dốc thút thít.

Hàn Đình duỗi tay kéo quần thể thao rộng thùng thình của anh xuống. Chúc Xuân Hòa hậu tri hậu giác muốn đi che đậy.

Anh cơ hồ muốn rưng rưng cầu xin Hàn Đình không cần nhìn nữa, không dùng ánh mắt kia nhìn anh nữa.

Hàn Đình phất đi giọt nước mắt rủ trên má Chúc Xuân Hòa: “Đừng sợ.” Hắn giơ tay khoanh lấy cổ Chúc Xuân Hòa, vuốt ve tuyến thể sưng đỏ của anh.

Thân thể Chúc Xuân Hòa run rẩy càng lợi hại hơn, cắn môi dưới không cho mình phát ra âm thanh càng thêm tồi tệ.

Giờ phút này, hết thảy của anh đều do Hàn Đình chi phối. Anh sắp bị thiêu rụi, ý đồ tránh né tay Hàn Đình, lại bị đè lại đầu gối mạnh mẽ tách đùi ra.

Xuyên qua sương mù dày đặc nhìn gương mặt Hàn Đình, hắn đang rất có hứng thú thưởng thức bộ dáng yếu ớt giờ phút này của Chúc Xuân Hòa.

Anh duỗi tay muốn che mắt Hàn Đình. Hàn Đình nhẹ nhàng chế trụ tay anh ấn xuống: “Tôi muốn nhìn cậu, Xuân Hòa.”

Hàn Đình đang nhìn anh. Anh cảm thấy xấu hổ cuộn tròn ngón chân. Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi anh.

Dễ cảm kỳ đến làm anh vô pháp khống chế mà muốn đạt được nhiều hơn, hôn môi, ôm ấp —— cho dù là sự da thịt chạm vào đơn giản nhất, đều có thể ngừng sự khô khát ở cổ họng anh.

Anh bất an túm chặt áo sơ mi Hàn Đình. Vải dệt bị anh xoa thành một đoàn.

Hàn Đình trấn an cảm xúc anh, đè lại sau gáy anh cùng anh hôn môi. Đầu lưỡi ở khoang miệng anh càn quét.

Hô hấp hai người hòa vào nhau. Muốn tan chảy... Giống như muốn tan chảy... Chúc Xuân Hòa mơ mơ màng màng nghĩ, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống đập vào mặt

Hàn Đình: “Sao lại khóc vậy.” Hàn Đình ngậm lấy đầu lưỡi anh. Đại não Chúc Xuân Hòa đã biến thành một đoàn hồ nhão, vô tri vô giác phun ra đầu lưỡi, câu lấy môi lưỡi Hàn Đình lần nữa quấn lên.

Đầu óc đã không thể suy nghĩ bình thường, ý niệm không tên đang gặm cắn linh hồn anh.

Anh hai mắt bao không được nước mắt, ướt dầm dề nhìn Hàn Đình.

Thật ngoan... Hàn Đình vô cớ cảm khái. Hắn chưa từng gặp qua Alpha ngoan như vậy.

Ngón tay từng tấc từng tấc sờ qua gương mặt anh, xem anh đem mặt đỏ bừng vùi vào trong tay mình.

Giữa sợi tóc lộ ra đôi tai đỏ bừng. Hàn Đình giơ tay xoa nắn đôi tai đỏ lên của Chúc Xuân Hòa, chậm rãi cúi người xuống.

Chúc Xuân Hòa cơ hồ vô lực chống cự, ngón tay gắt gao cuốn lấy tóc Hàn Đình, âm thanh vỡ vụn từ miệng anh tràn ra.

Cứ như vậy, gọi tên hắn, bị hắn khống chế, Chúc Xuân Hòa vô pháp tự giữ, mặt mày đỏ ửng.

“Thật ngoan mà.”

Anh vô lực quay đầu đi, không muốn thấy bộ dáng Hàn Đình giờ phút này, đành phải trốn tránh nhắm chặt hai mắt.

Hàn Đình bắt lấy đuôi tóc Chúc Xuân Hòa, vê sợi tóc dài trêu đùa chóp mũi anh. Chúc Xuân Hòa hít mũi một cái, thân thể sụp xuống rơi vào vòng ôm Hàn Đình.

Mùi tin tức tố quanh thân người đàn ông dần dần tan đi. Anh nhịn không được hắt xì vài cái, bị Hàn Đình bế lên, hai tay hai chân quấn lấy trên người hắn, giống như koala treo trên người hắn.

Hàn Đình trấn an xoa nắn tuyến thể dần dần rút đi màu đỏ của anh: “Có khỏe không?”

“Ừm.” Chúc Xuân Hòa lười nhác gật đầu, bị Hàn Đình ôm đưa vào phòng.

Hàn Đình nhét anh vào giường đệm, vén tóc mái anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống: “Nghỉ ngơi trước đi, tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Mộ.”

Chúc Xuân Hòa dần dần buông tay quấn trên người Hàn Đình. Đầu vừa dính vào gối, mí mắt liền trở nên càng ngày càng nặng nề, rất nhanh liền lâm vào giấc ngủ mơ.

Mộ Trường Phong sau khi nhận được điện thoại của Hàn Đình mang theo dụng cụ hoàn chỉnh đuổi tới Hàn gia.

Hàn Đình lãnh đạm ném cho hắn một ánh mắt: “Đang trong dễ cảm kỳ, bác sĩ Mộ, anh biết nên làm thế nào.”

Vị bác sĩ không nói gì đeo khẩu trang và bao tay vào phòng, hướng về phía con sơn dương đợi làm thịt lộ ra d.a.o phẫu thuật đồ tể.

 

back top