“Món tráng miệng tên gọi Baba au Rhum, nếu cậu thích thì tốt quá rồi.”
Chúc Xuân Hòa mò điện thoại lúc vừa thức dậy, trong cơn mơ màng thấy tin nhắn hồi âm của Hàn Đình. Thời gian gửi tin nhắn rất sớm, chưa đến 6 giờ sáng.
Anh dụi mắt, đánh từng chữ một: “Ngài dậy sớm thật.” Ngay sau đó, anh xuống giường đi vệ sinh cá nhân, rồi chạy ra ban công hít thở không khí trong lành.
Hàn Đình nhắn: “Ừm, tôi quen rồi. Hôm nay cậu có tiết học không?”
Lịch học đã đổi mới nên Chúc Xuân Hòa còn chưa quen, anh lại đăng nhập vào hệ thống giáo vụ để kiểm tra thời khóa biểu, cẩn thận xác nhận rồi trả lời: “Hôm nay không có tiết.”
Anh liếc qua bảng phân ca làm thêm của mình, từ sau khi đổi lịch học, thời gian làm thêm cũng đã thay đổi. Anh bổ sung trong cuộc trò chuyện: “Nhưng tôi phải đi làm thêm.”
Một lát sau, Hàn Đình hỏi: “Cậu làm thêm ở đâu?”
Chúc Xuân Hòa vươn vai, đón ánh mặt trời buổi sáng: “Ở quán cà phê gần trường.”
Hàn Đình chỉ gửi lại một câu: “Tôi đã biết.”
Cuộc đối thoại của hai người gián đoạn như vậy. Chúc Xuân Hòa đặt điện thoại xuống, tập một bộ bài tập thể dục trên ban công rồi vào ký túc xá.
Những người khác trong ký túc xá cũng lần lượt thức dậy. Họ ngưỡng mộ Chúc Xuân Hòa vì anh có thể dậy sớm và duy trì nếp sinh hoạt lành mạnh.
Thấy anh chuẩn bị ra ngoài, Lâm Càn thò một cánh tay run rẩy từ giường tầng trên xuống: “Xuân Hòa, mua hộ tớ bữa sáng nhé, cầu xin cậu.”
Chúc Xuân Hòa vỗ nhẹ vào tay cậu ta: “Biết rồi.” Ngay sau đó, anh quay lại hỏi hai người còn lại xem có cần mua sáng cùng không.
Cả hai đồng thanh từ chối, họ lát nữa sẽ tự đi ra ngoài ăn. Thấy vậy, Chúc Xuân Hòa rời phòng ngủ, đi căng tin mua bữa sáng.
Nào ngờ anh vừa đi đến dưới lầu, đã bị một túi đồ ăn sáng bất ngờ bao vây, nhét đầy vòng tay.
Chúc Xuân Hòa vẻ mặt mơ màng nhìn người đàn ông xa lạ đối diện. Người đàn ông cúi người cung kính, tự giới thiệu: “Tôi là trợ lý của Hàn Tổng, Thân Danh. Đây là bữa sáng Hàn Tổng dặn tôi mang đến cho ngài, còn có cả một tấm thiệp nữa, xin ngài nhận lấy.”
Anh nhận lấy tấm thiệp, mở ra liền thấy một hàng chữ viết rồng bay phượng múa, chỗ ký tên viết tên Hàn Đình. Anh cẩn thận phân biệt hồi lâu chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra vài chữ.
Học sinh dậy sớm đi học ra vào cổng ký túc xá, đều hướng ánh mắt tò mò về phía này.
Chúc Xuân Hòa chỉ cảm thấy cảnh tượng này hôm nay sẽ nhanh chóng bị đăng lên các hội nhóm của trường, trở thành một huyền thoại trong khuôn viên trường, thật sự rất ngại ngùng.
Anh vội vàng phất tay bảo Thân Danh rời đi, còn mình thì ôm gói quà "đầu uy" mà Hàn Đình chuẩn bị chạy lên lầu.
Mọi người trong ký túc xá thấy Chúc Xuân Hòa vừa xuống lầu lại đi lên, rất kinh ngạc: “Sao cậu nhanh thế!”
Chúc Xuân Hòa giữ chặt hai bạn cùng phòng đang chuẩn bị đi ăn cơm, mời họ ở lại cùng nhau ăn sáng: “Tớ chắc chắn ăn không hết.”
Tiểu Lâm—người đã cùng Chúc Xuân Hòa ăn cơm tối hôm qua—phản ứng lại: “Không lẽ lại có người mang bữa sáng đến cho cậu chứ.”
Lời này vừa nói ra, mọi ánh mắt đều tập trung vào Chúc Xuân Hòa. Lâm Càn cũng không nằm trên giường nữa, kéo rèm giường gọi về phía Chúc Xuân Hòa: “Cậu chờ chút, cậu chờ chút! Không lẽ lại là cái Alpha đó!”
Chúc Xuân Hòa á khẩu không trả lời được, tấm thiệp giấu trong túi quần bị anh nắm chặt.
Anh vội vàng đánh trống lảng: “Đừng nói chuyện đó nữa, rốt cuộc có ăn cơm không?”
Đương nhiên không ai từ chối bữa sáng miễn phí được đưa đến tận cửa. Lần này, ba người vây quanh Chúc Xuân Hòa xem anh tháo túi đóng gói.
Mở một hộp ra là có thể nghe thấy một tiếng “Oa,” đến những hộp cuối cùng thì mọi người đều đã có chút tê liệt.
Mặt bàn bày đầy đồ vật. Lần này đưa đến không chỉ có bữa sáng, mà còn có quà tặng—một hộp quà nhỏ được đóng gói tinh xảo bị đè ở dưới đáy của tất cả thức ăn.
Bạn cùng phòng cổ vũ Chúc Xuân Hòa mở ra xem bên trong là gì.
Chúc Xuân Hòa liên tục xoa lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn những người vây quanh, cuối cùng hạ quyết tâm tháo chiếc nơ bướm trên bao bì, mở hộp quà, để lộ chân dung của món quà.
Anh nâng chiếc hộp quà nhỏ lên, bên trong là một người máy, đột nhiên nghĩ đến 001—người máy luôn đi cùng anh ở nhà Hàn Đình hôm đó.
Lâm Càn duỗi cánh tay dài ra vớ lấy một cái bánh bao nhân đậu nhét vào miệng, mơ hồ hỏi: “Sao lại tặng cậu một người máy?”
Chúc Xuân Hòa cũng không nghĩ ra lý do gì hay, đặt người máy lên bàn, khẽ “Ừm” một tiếng, nói đùa: “Có lẽ là thấy chuyên ngành nên tặng, cảm thấy tớ sẽ hứng thú với người máy.”
Dù sao chuyên ngành nổi tiếng nhất của trường họ đều liên quan đến người máy, việc liên tưởng như vậy là bình thường.
Sau khi xem xong quà, họ hoàn toàn đắm chìm vào đại dương ẩm thực.
Chúc Xuân Hòa ăn một miếng sủi cảo, đang cảm thán nhân sủi cảo thơm ngon mọng nước thì đột nhiên cắn phải một vật cứng.
Không nhai được nên chỉ có thể nhổ ra, đặt vào lòng bàn tay mới biết, hóa ra là một đồng xu. Anh dùng khăn giấy bọc đồng xu lại đặt sang một bên.
Lâm Càn trầm trồ: “Bây giờ mà vẫn còn người nhét đồng xu may mắn vào sủi cảo, Xuân Hòa, cái Alpha của cậu coi cậu như con nít mà dỗ đấy.”
Chúc Xuân Hòa nghe vậy tai trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng nhét thêm một miếng sushi vào miệng Lâm Càn: “Đừng nói nữa, ăn thêm đi.”
Những người khác nhận ra sự ngại ngùng của Chúc Xuân Hòa, cũng không trêu chọc nhiều mà chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, xác nhận họ đều ngửi thấy một mùi tình yêu chua lè đang lan tỏa.
Sau khi ăn sáng xong, Chúc Xuân Hòa thu dọn đồ đạc, lại mang đồ ăn thừa đi làm từ thiện, rồi trở về ký túc xá.
Lúc này, những người khác trong ký túc xá đều đã ra ngoài, chỉ còn Chúc Xuân Hòa một mình.
Anh nhìn người máy nhỏ bày trên bàn, vươn đầu ngón tay chạm vào đầu người máy.
Người máy đột nhiên phát ra âm thanh: “Xin chào, chủ nhân, tôi là người máy số không (Linh Hào), rất vui được làm quen với ngài.”
Chúc Xuân Hòa bị tiếng động đột ngột vang lên làm giật mình trợn tròn mắt, ngay sau đó hứng thú bừng bừng ghé sát vào: “Cậu có thể nói chuyện à?”
“Đương nhiên, là người bạn đồng hành trung thành của ngài, tôi cũng cần phải nắm vững ngôn ngữ của các ngài, mới có thể đảm bảo giao tiếp thuận lợi.”
Chúc Xuân Hòa liên tục gật đầu: “Thì ra là thế. Vậy vừa rồi sao cậu không nói chuyện?”
Linh Hào trả lời: “Tôi vẫn chưa tiếp nhận được tín hiệu, do đó vẫn là một người câm.”
Tín hiệu? Chúc Xuân Hòa nâng người máy lên, nhìn thấy một khối mô-đun cảm ứng không rõ ràng ở gáy nó, suy đoán đây chính là tín hiệu mà người máy nhắc tới. Anh cười: “Cậu rất giống Tiểu Nhất, là cái người máy số 001 kia, cậu có biết nó không?”
Linh Hào theo lời Chúc Xuân Hòa kiểm tra trong đầu, ngay sau đó nói với anh: “Xin lỗi chủ nhân, tôi không quen biết số 001. Trên thực tế, ngoài ngài ra, tôi không quen biết bất kỳ ai.”
Chúc Xuân Hòa thấy kỳ lạ: “Nhưng cậu rõ ràng là quà tặng người khác tặng cho tôi, nhưng cậu lại chỉ nhận ra tôi.”
“Đúng vậy chủ nhân, tôi chỉ được cấy vào mô-đun tín hiệu có liên quan đến ngài, ngoài ngài ra không có bất kỳ ai có thể kích hoạt tôi.”
“Vậy cậu có thể giúp tôi làm gì?” Chúc Xuân Hòa đầy tò mò.
Linh Hào nói: “Mọi thứ.” Đôi mắt người máy nhìn thẳng vào mặt Chúc Xuân Hòa, cố gắng nhìn rõ từng sợi lông tơ nhỏ bé và từng độ cong nụ cười trên mặt anh.
Chúc Xuân Hòa cười híp mắt chọc nhẹ vào đầu người máy một lần nữa: “Cảm ơn cậu đã trả lời, Linh Hào.”
Anh đặt người máy trở lại giá. Đôi mắt người máy lâu dài chăm chú nhìn anh. Chúc Xuân Hòa thay quần áo ở nhà, mặc vào trang phục dễ dàng đi ra ngoài.
Anh tiện tay lấy một sợi dây thun buộc mái tóc hơi dài của mình lại, vuốt vuốt mái tóc mái chói mắt, tìm kiếm khắp nơi chiếc kẹp tóc để cố định mái tóc.
Anh nghĩ mình cần phải dành thời gian đi cắt tóc một chút.
“Kẹp tóc ở đây.” Người máy không biết từ lúc nào đã di chuyển đến phía bên kia của giá sách, lấy ra mấy chiếc kẹp đen đặt vào tay Chúc Xuân Hòa đang kinh ngạc.
Chúc Xuân Hòa khen nó: “Thật là lợi hại.” Khuôn mặt người máy hiện ra nụ cười kiểu máy móc: “Tôi sẽ đặt cho cậu một cái tên nhé, gọi Linh Hào cứ thấy hơi kỳ lạ.” Anh cài kẹp tóc lên đầu, nghiêm túc suy nghĩ. Một lát sau, Chúc Xuân Hòa khẽ vỗ tay: “Biết rồi, vậy sau này gọi là Chúc Mễ Mễ đi, cùng họ với tôi, thế nào?” Anh ghé sát vào người máy, thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc của mình trong đôi mắt kia.
Người máy không hề có trở ngại gì mà tiếp nhận cái tên mới của mình, hơn nữa dưới yêu cầu mạnh mẽ của Chúc Xuân Hòa bắt đầu gọi anh là Ca ca. Chúc Xuân Hòa áp ngón tay vào mặt người máy: “Chào cậu Chúc Mễ Mễ, vậy từ hôm nay trở đi cậu cứ coi như người thân của tôi nhé.”
Chúc Xuân Hòa có chút kiêu ngạo mà nghĩ, so với những người thân dựa vào quan hệ huyết thống để gắn bó, người thân của anh đều là do chính anh tự mình tìm kiếm.
“Vâng, ca ca.” Chúc Mễ Mễ ngoan ngoãn gọi.
Chúc Xuân Hòa đang gấp quần áo ở nhà cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, tấm thiệp đặt trong túi rơi xuống chậm rãi. Lúc này anh mới nhớ tới, giơ tấm thiệp lên triển lãm cho Chúc Mễ Mễ: “Cậu có thể đọc hiểu chữ trên tấm thiệp không?”
Đôi mắt Chúc Mễ Mễ hiện ra các điểm sáng kỹ thuật số, sau một loạt phân tích, nó thầm thì: “Mong ước ngài có được một ngày tốt đẹp.”
Chúc Xuân Hòa lật tấm thiệp lại trước mặt mình, cười nhét tấm thiệp vào trong sách chuyên ngành, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cảm ơn Hàn Đình.
Hàn Đình rất lâu sau mới hồi đáp anh: “Không cần khách khí, bữa sáng hôm nay ngon không?”
“Ăn rất ngon, cảm ơn ngài.” Do dự một lát, Chúc Xuân Hòa vẫn nói với hắn: “Nhưng về sau ngài vẫn nên gửi ít đi một chút, nếu không mèo hoang trong trường đều sẽ bị tôi nuôi thành heo mất.”
Hàn Đình: “Được, lần sau tôi sẽ chú ý.”
Chúc Xuân Hòa xem chừng thời gian cũng không còn sớm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến quán cà phê làm thêm. Trước khi ra cửa anh chào tạm biệt người máy, người máy lặp lại câu nói được viết trên tấm thiệp: “Mong ước ngài có được một ngày tốt đẹp.”
“Cậu cũng vậy, gặp lại sau.” Giọng Chúc Xuân Hòa lơ lửng giữa không trung, hóa thành một đoạn dữ liệu văn bản được truyền đến trước mặt một người khác.
Đến quán cà phê thì thời gian vẫn còn sớm. Chúc Xuân Hòa thay quần áo lao động ra, cùng nhân viên chính thức dọn dẹp bàn ghế, chuẩn bị nguyên liệu.
Người pha chế cà phê, Chị Dương, thân thiết hỏi anh hôm nay đã ăn sáng chưa. Chúc Xuân Hòa mím môi cười: “Hôm nay ăn rồi ạ.”
Chị Dương thấy sắc mặt anh hồng hào, đùa: “Hôm nay trông tinh thần tốt vậy, có chuyện gì vui à?”
Chúc Xuân Hòa đang lau ly, cười híp mắt nói: “Vâng, hôm nay nhặt được một đồng xu may mắn.”
Chị Dương cũng bật cười vì câu trả lời của anh, trong nhất thời niềm vui tràn ngập cả cửa hàng.
Chuông gió treo ở cửa quán leng keng vang lên. Chúc Xuân Hòa phản ứng đầu tiên, hướng về phía khách bước vào lớn tiếng chào: “Hoan nghênh quý khách.”
Rồi nhìn thấy một người ngoài ý muốn—là Hàn Đình. Anh chớp mắt mấy cái. Hàn Đình nhìn về phía anh, không nói rõ chuyện quen biết anh, giả vờ là một khách hàng bình thường tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Chúc Xuân Hòa cố giữ cảm xúc, tiến lên làm người phục vụ: “Xin chào, thưa ngài, ngài cần gọi gì không?”
Hàn Đình mở cuốn thực đơn thủ công ra, hỏi Chúc Xuân Hòa có món nào đề cử không.
Chúc Xuân Hòa không cần suy nghĩ mà đọc thuộc lòng các món đặc trưng trong quán, đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú Hàn Đình, hỏi hắn muốn gọi món nào.
Hàn Đình tỏ vẻ do dự suy nghĩ một chút, ngay sau đó nói với anh: “Vậy cứ theo những món cậu vừa nói, mỗi loại mười ly đi.”
Chúc Xuân Hòa cảm thấy hành vi của Hàn Đình như vậy là không tốt, hạ giọng nói: “Như vậy sẽ lãng phí, ngài không dùng hết đâu.”
“Không cần lo lắng, là gọi cho nhân viên dùng bữa trà chiều.” Hàn Đình cũng phối hợp hạ giọng, chỉ giải thích cho một mình Chúc Xuân Hòa nghe. Chúc Xuân Hòa an tâm, đăng đăng chạy về quầy bar ghi hóa đơn cho nữ pha chế.
Chị Dương lập tức kéo Chúc Xuân Hòa cùng nhau giúp đỡ. Chúc Xuân Hòa có chút khó xử: “Nhưng em không thường làm công việc của pha chế.” Chị Dương đảm bảo với anh những việc này đều rất đơn giản, là kỹ thuật cơ bản mà ngay cả người máy cũng có thể học được.
Chúc Xuân Hòa nhanh chóng liếc qua vị trí của Hàn Đình, nhận được một nụ cười ôn hòa. Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Chị có muốn gọi thêm người đến giúp không?”
Chị Dương tính toán số lượng đơn hàng, quả quyết đi ra ngoài gọi điện thoại. Để lại một mình Chúc Xuân Hòa, anh bắt đầu chế tác những ly cà phê tương đối đơn giản trước.
Mùi hương cà phê rang đậm đặc lan tỏa trong cửa hàng.
Hàn Đình rời chỗ ngồi đi đến bên quầy bar, thưởng thức quá trình Chúc Xuân Hòa pha cà phê.
Ly cà phê đầu tiên do tay Chúc Xuân Hòa làm bị hắn tinh tế lấy đi, không được bỏ vào túi đóng gói, mà bị hắn ôm trong lòng bàn tay.
Động tác thao tác máy pha cà phê của Chúc Xuân Hòa không thuần thục lắm.
Anh ngẩng đầu hỏi Hàn Đình: “Hương vị cà phê thế nào ạ?” Anh có chút căng thẳng thu tay về, nhìn Hàn Đình uống một ngụm cà phê, rồi tinh tế thưởng thức hồi lâu.
Tim anh đập dồn dập, anh không hy vọng danh tiếng tốt của quán cà phê này bị hủy trong một sớm vì mình.
Nhưng Hàn Đình cho anh câu trả lời khẳng định: “Rất ngon.”
Chúc Xuân Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm, càng thêm chuyên tâm vào việc pha cà phê. Nữ pha chế Tiểu Tống ở gần đó được gọi đến hỗ trợ.
Chị Dương sau khi cúp điện thoại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, quay người thấy Chúc Xuân Hòa đã làm ra vài ly Latte, tiện tay cầm lấy một ly nếm thử, khen ngợi: “Tiểu Chúc à, em thật nên qua đây ứng tuyển làm pha chế kiêm nhiệm, tiền lương có thể cao hơn bây giờ nhiều đấy.”
Chúc Xuân Hòa còn chưa kịp nói chuyện, Hàn Đình đã mở lời trước: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như thế.”
Chị Dương thấy khách hàng cũng thích, cười với Chúc Xuân Hòa một trận. Chúc Xuân Hòa bị tiếng cười sang sảng vây quanh, vội vàng nói: “Không có, không có, em vẫn thích công việc hiện tại hơn.”
Anh đóng gói cà phê mới pha xong đặt sang một bên. Chị Dương bước vào quầy bar tiếp quản phần pha cà phê phía sau, Chúc Xuân Hòa ngoan ngoãn đứng bên cạnh đóng gói cà phê đã hoàn thành.
“Công việc hiện tại của em người máy cũng làm được, lúc trước đã bảo em làm pha chế kiêm nhiệm, em cứ nói không cần.” Chị Dương tay không ngừng, miệng cũng không ngừng.
Chúc Xuân Hòa: “Ai nha, hiếm có một quán không dùng người máy làm nhân viên phục vụ, chị không thấy sẽ rất thú vị sao?” Anh cúi đầu gấp giấy gói, kiên nhẫn giải thích.
Ánh mắt nghiên cứu của Hàn Đình lâu dài dừng lại trên người Chúc Xuân Hòa. Chúc Xuân Hòa nhận ra, ngẩng đầu cười với hắn, đưa cà phê đã đóng gói xong qua: “Còn 80 ly nữa, xin quý khách kiên nhẫn chờ.” Hàn Đình phát hiện miệng anh khi cười lên sẽ biến thành hình một trái tim hơi tròn.
Hàn Đình thuận thế thu hồi ánh mắt, gọi điện cho trợ lý đến lấy cà phê.
Pha cà phê sư Tiểu Tống cũng đến quán, gia nhập vào công cuộc chế tác cà phê khí thế ngất trời.
Chúc Xuân Hòa chỉ cần lặp lại công việc dây chuyền sản xuất, đóng gói cà phê mà họ làm xong, sau đó xếp gọn gàng trước mặt Hàn Đình.
Đợi đến khi trợ lý đến nơi, nhìn thấy là toàn bộ quầy bar chất đầy cà phê. Anh đi đến bên Hàn Đình cung kính nói: “Hàn Tổng.”
Chúc Xuân Hòa nghe giọng nói này hơi quen tai, thuận thế ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Thân Danh—người anh mới gặp mặt buổi sáng.
Thân Danh thoáng sửng sốt vi diệu, cuối cùng lý giải hành vi đột nhiên đại phát thiện tâm của Hàn Tổng, hóa ra là đang giúp "tiểu tình nhân" của mình tăng công trạng.
Yên lặng đè lại chuyện bát quái trong lòng, Thân Danh bắt đầu trầm mặc khuân vác cà phê.
Chúc Xuân Hòa thấy thế muốn giúp anh ta, nhưng bị Hàn Đình ngăn lại: “Không cần.”
Chúc Xuân Hòa đẩy tay Hàn Đình đang chặn ở bên hông mình: “Đây là tôn chỉ phục vụ khách hàng mà, ngài đừng động đậy nữa.”
Tay Hàn Đình bị đẩy ra, hắn im lặng nhìn Chúc Xuân Hòa ôm cà phê, đi bên cạnh Thân Danh, đột ngột nhớ ra Thân Danh là một Beta.
Bận rộn cả một buổi chiều cuối cùng cũng hoàn thành đơn hàng lớn này. Hai nữ pha chế mệt đến gần c.h.ế.t đều tự tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thân Danh chạy về công ty phát cà phê, còn Hàn Đình thì lưu lại trong quán chờ Chúc Xuân Hòa tan tầm.
Thời gian làm thêm kết thúc, Chúc Xuân Hòa thay quần áo xong đi ra. Hàn Đình cũng đứng lên đi đến bên cạnh Chúc Xuân Hòa, trong tay vẫn ôm ly cà phê mà Chúc Xuân Hòa làm.
Cả một buổi chiều chỉ có một mình Chúc Xuân Hòa không được uống ly cà phê do chính mình làm: “Cho tôi uống một ngụm được không? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi pha cà phê.”
Hàn Đình không chút do dự đưa cà phê qua. Chúc Xuân Hòa nhận lấy ly xong mở nắp ra, nhấp nhẹ một ngụm, cố gắng cân nhắc hương vị, nhưng vẫn không nếm ra được hai chữ ngon lành.
Anh vẻ mặt đau khổ đưa cà phê trả lại: “Quả nhiên, tôi vẫn không thích uống cà phê.”
“Hèn chi cậu không muốn làm pha chế cà phê.” Hàn Đình vuốt ve thân ly, cười nói.
Hai người sóng vai đi ra quán cà phê. Chúc Xuân Hòa cong khóe mắt, hướng hắn xin tha: “Ai nha, ngài đừng vạch trần tôi mà.”
Trên mặt anh thoáng hiện vài vết tàn nhang sống động, đôi mắt màu xanh biếc trong trẻo, thuần túy và thẳng thắn biểu đạt tâm trạng của anh. Hàn Đình vì thế nhếch khóe môi: “Được.”
“Có thể cùng nhau ăn cơm tối không?” Hàn Đình đưa ra lời mời.
Chúc Xuân Hòa không từ chối, ngược lại trưng ra cửa hàng mì mà mình đã cất giữ từ lâu: “Đi ăn quán này được không?”
Ánh mắt Hàn Đình khẽ lưu chuyển trên khuôn mặt Chúc Xuân Hòa một lát: “Đương nhiên có thể, Tiểu Chúc.”
Hắn nhìn Chúc Xuân Hòa đang hứng thú bừng bừng lên kế hoạch lộ trình, chậm rãi, chậm rãi đọng lại ánh mắt—như thể đang chăm chú nhìn một chú sơn dương ngây thơ.
