Theo lời Chúc Xuân Hòa, tiệm mì sợi nằm trong một con hẻm nhỏ. Xe của Hàn Đình đương nhiên không thể đi vào lối tắt chật hẹp, chỉ có thể đậu ven đường, hai người cùng nhau đi bộ.
Chúc Xuân Hòa quan sát thần sắc Hàn Đình: “Ngài hẳn là lần đầu tiên đến nơi như thế này ăn cơm nhỉ?”
Hàn Đình không phủ nhận, bình tĩnh nhìn lại vào mắt Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa nở một nụ cười tinh nghịch: “Vậy hôm nay cứ giao phó tất cả cho tôi nhé.”
Hàn Đình ôn hòa nhếch khóe miệng: “Đương nhiên có thể, tôi rất mong chờ.”
Chúc Xuân Hòa giống như một chú nai con mới sinh, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy nhót trong con hẻm tối tăm, dẫn dụ người thợ săn lạc vào ngôi nhà ấm áp trong lòng mình.
Kéo ra cánh cửa kính cũ kỹ in đầy dấu vân tay, mùi hương cốt canh xộc thẳng vào mũi họ. “Mau vào, mau vào!” Chúc Xuân Hòa vẫy tay với Hàn Đình, đi trước chen đến vị trí sát quầy bar.
Hàn Đình né tránh đám đông qua lại và giấy vụn vứt trên mặt đất, đứng bên cạnh chỗ ngồi, nhéo gáy Chúc Xuân Hòa xoa nắn vài cái.
Chúc Xuân Hòa như một chú mèo bị bóp cổ, theo bản năng rụt đầu lại, ngây thơ nhìn sang. Thấy đáy mắt Hàn Đình mang theo một chút cười: “Đứng lên trước đã.”
Chúc Xuân Hòa vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy: “Làm sao ạ?”
Hàn Đình không nói gì, chỉ trải một chiếc khăn giấy sạch sẽ lên ghế anh, rồi mời anh ngồi xuống.
Chúc Xuân Hòa có chút áy náy rũ mi: “Có phải ngài không quen được nơi này không?”
“Không, đây chỉ là thói quen của tôi thôi.” Hàn Đình giải thích, thuận thế cũng trải một chiếc khăn giấy lên ghế mình rồi ngồi xuống.
Hắn nghiêng đầu về phía Chúc Xuân Hòa: “Cậu thường xuyên đến đây à?”
Chúc Xuân Hòa đang quét mã gọi món khẽ ngẩng đầu: “Đúng vậy, vì ở đây rẻ.” Anh đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Đình, hỏi hắn muốn ăn gì.
Hàn Đình cụp mi, ngón tay tùy ý lướt qua màn hình, cuối cùng chỉ gọi một phần mì chay cơ bản nhất. Chúc Xuân Hòa xác nhận: “Ngài chỉ ăn cái này thôi sao?”
Hàn Đình: “Ừm, vì tôi vẫn đang tập gym, không thể ăn quá nhiều carbohydrate.”
Chúc Xuân Hòa nhấn đặt món: “Ngài thật sự lợi hại.” Anh ngước mắt, lộ ra vài phần sùng kính.
Hàn Đình không nhịn được bật cười: “Việc này có gì mà lợi hại.”
Chúc Xuân Hòa bẻ ngón tay đếm những điều lợi hại của Hàn Đình: “Thật sự mà, ngài ngủ sớm dậy sớm, kiên trì rèn luyện thân thể, còn đọc báo tiếng Anh, thế này còn không lợi hại sao? Quả thực quá lợi hại.”
Đôi mắt anh sáng rực. Hàn Đình trong khoảnh khắc thất ngữ, cổ họng khô rát, ngứa ngáy, không tự chủ được ho khan vài tiếng, ngay sau đó lộ ra vẻ dịu dàng bình thường: “Là cậu nghĩ tôi quá lợi hại thôi.”
“Không phải đâu, ngài vốn dĩ rất lợi hại mà.” Chúc Xuân Hòa kiên trì quan điểm của mình, khẽ nhăn mũi hít hà mùi thơm lan tỏa trong không khí.
Hàn Đình cẩn thận quan sát tiểu biểu cảm của anh, bất giác bật cười: “Đói bụng rồi?”
Chúc Xuân Hòa không nghĩ rằng mình biểu hiện rõ ràng đến thế, vội vàng thu lại ánh mắt nôn nóng, khoe hàm răng trắng tinh: “Có hơi đói bụng một chút.”
Cũng may mì sợi ở đây nấu rất nhanh.
Chúc Xuân Hòa vừa dứt lời, hai bát mì đã được bưng lên bàn. Chúc Xuân Hòa đỡ bát mì, khẽ hít sâu. Mỗi khi đến lúc này luôn khiến anh có cảm giác được sống lại — con người quả nhiên vẫn cần đồ ăn nóng hổi.
Hàn Đình đặt đôi đũa đã lau sạch sẽ vào tầm tay anh: “Cảm ơn.” Chúc Xuân Hòa sảng khoái nói lời cảm tạ, cầm đũa gắp một đũa mì hít vào miệng.
Hơi nước bốc lên từ bát canh làm mờ khuôn mặt Chúc Xuân Hòa. Khuỷu tay anh va vào khuỷu tay Hàn Đình, phát ra tiếng chạm thân mật.
Hàn Đình thong thả khuấy mì, đưa vào miệng, trong lúc đó không phát ra một tiếng nhai nuốt nào.
Chúc Xuân Hòa kỳ quái nghiêng đầu, nuốt trọn đồ ăn trong miệng, hỏi Hàn Đình có phải không thích ăn những thứ này không.
“Không phải.” Hàn Đình đáp. Với hắn mà nói, ăn gì cũng như nhau. Trong mắt hắn, việc ăn uống vốn là một hành động lãng phí thời gian, nếu có thể, hắn sẽ nghiêng về việc tiêm chất dinh dưỡng để thay thế.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt tràn ngập thèm ăn của Chúc Xuân Hòa, gò má bị hơi nóng hun đỏ tứa ra một chút vị ngọt dính dáp.
Rút khăn giấy lau sạch vết dầu mỡ trên môi Chúc Xuân Hòa, Hàn Đình lộ ra nụ cười hài lòng: “Có thể thấy, cậu rất thích nơi này.”
Chúc Xuân Hòa ngượng ngùng rút khăn giấy mới ra, dùng sức lau đi nước canh còn sót lại bên mép: “Ừm, rất thích. Ăn cơm ở đây, làm tôi cảm thấy rất thư giãn.”
“Vì sao?” Hàn Đình đúng lúc tung ra câu hỏi, kéo dài chủ đề này.
Chúc Xuân Hòa khuấy nước dùng trong bát, làm vỡ hình ảnh phản chiếu: “Người ở đây làm tôi cảm thấy, khi sống ở thành phố này, tôi cũng không tính là cô độc.”
Anh nhanh chóng chớp mắt vài cái, quay đầu hỏi Hàn Đình: “Nói như vậy, có phải nghe hơi làm màu không?”
Hàn Đình nghiêm túc đáp lại anh: “Đương nhiên sẽ không, tôi rất có thể lý giải tâm trạng của cậu. Một mình cầu học ở ngoài, nhất định rất vất vả nhỉ.”
Chúc Xuân Hòa mượn quán mì náo nhiệt đầy mùi khói lửa nhân gian này để bù đắp rất nhiều cảm xúc cô đơn.
Khi áp lực lớn hoặc không vui, anh luôn tìm đến đây đầu tiên, ăn một bát mì nước nóng hổi, để nỗi buồn được phát tán qua tuyến mồ hôi.
Anh tìm thấy nơi neo đậu được trong ánh mắt Hàn Đình, không tự chủ được nói thẳng ra tâm trạng.
“Đúng vậy, rất vất vả.” Phải miêu tả từng bước đường đã qua như thế nào đây? Chúc Xuân Hòa hồi tưởng lại những ngày đêm đó, từ khi vào Long Hối Thành sau không còn có giấc ngủ yên ổn.
Anh hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và những người khác, nếu muốn giành được học bổng mà không rớt môn trong một học kỳ, tất nhiên phải nỗ lực gấp bội.
Sáng mua sáu cái màn thầu ngồi ở thư viện cả ngày, cuối tháng thiếu tiền chỉ có thể uống nước máy của trường để cầm cự.
Nhưng dù có cố gắng đến mấy, anh cũng không thể dễ dàng bước lên đài nhận thưởng như những sinh viên luôn có nguồn tài nguyên tốt.
Anh chỉ có thể chạy nhiều bước hơn, nhiều hơn nữa. Không muốn để mẹ viện trưởng ở huyện Biệt Thanh xa xôi lo lắng cho mình, anh thà làm ba công việc bán thời gian để bù đắp khoảng trống chứ không chịu đưa tay tìm kiếm trợ cấp từ bà.
Bán tin tức tố càng là sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh, nếu có lựa chọn, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.
Chúc Xuân Hòa mím môi, nói với Hàn Đình một câu: “Nhưng không sao, đều đã qua rồi.” Đắm chìm vào quá khứ không phải là một chuyện tốt, anh từ trước đến nay là một người nỗ lực chạy về phía trước.
Hàn Đình không nói gì nhìn vào mắt anh, đưa tay bao trọn tay Chúc Xuân Hòa vào lòng bàn tay mình: “Đừng làm mình mệt mỏi như vậy.”
Lòng bàn tay ấm áp dường như giấu kín mặt trời, làm tim Chúc Xuân Hòa đập liên hồi.
“Ông chủ, cho một ly bia!” Chúc Xuân Hòa nhanh chóng quay đầu gọi lớn vào trong: “Cho thêm đầy đá!”
Hàn Đình: “Hóa ra cậu biết uống bia.”
Chúc Xuân Hòa nâng ly bia áp sát vào gò má đang nóng lên của mình: “Đúng vậy, trước đây có làm công việc làm thêm ở quán bar một thời gian, sau này thật sự uống không nổi nữa.”
“Nếu có thể quen cậu sớm hơn, tôi nhất định sẽ không để cậu vất vả như vậy.”
Chúc Xuân Hòa ngửa đầu uống một ngụm bia tươi lớn, bị khối băng lạnh đến răng run rẩy. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Đình lắc đầu: “Vậy ngài nhất định sẽ không thích tôi.”
Hàn Đình hỏi: “Vì sao?”
Ngón tay dính nước cọ xát qua lại trên mặt bàn: “Bởi vì, trông rất... đáng sợ.” Chúc Xuân Hòa hồi tưởng lại mình của học kỳ một, bất chợt rùng mình: “Ngay cả tôi cũng không thích bản thân lúc đó.”
Người mệt mỏi bôn ba không có thời gian bận tâm đến lời đàm tiếu bên ngoài, bị cuộc sống dày vò đến gần như mất hết sinh lực, ngay cả tốc độ tim đập cũng chậm hơn người bình thường vài nhịp.
Sau khi uống rượu, trên mặt Chúc Xuân Hòa dần hiện lên màu ửng hồng. Anh giơ tay khoa tay múa chân với Hàn Đình: “Cả người đều là màu xám xịt, không có chút sức sống nào.”
Bong bóng bia thoát ra từ miệng anh: “Lúc đó tôi cảm thấy, ngay cả chó hoang trong trường cũng sống tốt hơn tôi.”
Hàn Đình tưởng tượng ra bộ dạng Chúc Xuân Hòa lúc đó, giống hệt khi hắn tìm thấy anh — một con ch.ó hoang thảm hại ngã bên vệ đường, như thể chỉ cần một ổ bánh mì là có thể bắt cóc được kẻ đáng thương này.
“Sẽ không.” Hàn Đình dịu dàng vuốt ve tai Chúc Xuân Hòa giấu kín trong mái tóc xù: “Tôi nhất định sẽ thích cậu.”
Tai bị nhéo trong lòng bàn tay, Chúc Xuân Hòa răng va vào miệng ly, tinh tế suy nghĩ những lời này, luôn cảm thấy giống một lời nói dối tốt đẹp.
Anh uống cạn ly rượu trước khi khối băng kịp tan. Ngón tay Hàn Đình dịch xuống, nâng cằm anh: “Phải đi chưa?”
Anh ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu vào lòng bàn tay Hàn Đình cọ cọ loạn xạ.
Gò má nóng bỏng bị nhẹ nhàng nắm kéo ra ngoài: “Đi ra ngoài trước đi, tôi thanh toán.” Hàn Đình hạ giọng dỗ dành anh.
Chúc Xuân Hòa vội vàng xua tay: “Không cần, tôi trả tiền là được.” Anh giành trước Hàn Đình quét mã chi trả hóa đơn, đẩy vai Hàn Đình đưa hắn ra khỏi quán.
Thoát khỏi căn phòng nóng hổi, anh tự nhiên thở ra một hơi khí trắng.
“Sao lại muốn giành với tôi?”
“Trước đây ngài đã giúp tôi rất nhiều, tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm ơn ngài.” Chúc Xuân Hòa đút tay vào túi áo khoác, mỗi bước chân đều đạp lên viên gạch sứ cùng màu.
Hàn Đình đi theo phía sau anh: “Cậu muốn phủi sạch quan hệ với tôi sao?”
Bóng dáng bị kéo dài đổ đến chân Hàn Đình. Chúc Xuân Hòa dừng bước, quay đầu lại nghiêm túc nói với hắn: “Không phải, tôi đang cho ngài cơ hội đó. Lần sau mời tôi ăn cơm nha.”
Anh cười rộ lên, lộ ra chiếc răng nanh hơi nhọn. Nói xong liền quay đầu đi, ngân nga một điệu nhạc không tên tiếp tục nhảy nhót về phía trước.
Cồn từ từ làm tan chảy lý trí của Chúc Xuân Hòa.
Ngồi vào xe Hàn Đình, Chúc Xuân Hòa dựa vào cửa nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, giơ tay vẽ khuôn mặt tươi cười trên cửa kính.
Ánh trăng chiếu vào tay anh. Anh đột nhiên nảy sinh một nguyện vọng táo bạo, muốn đến bờ biển tắm trăng ngay lúc này.
“Được thôi, chúng ta cùng đi.” Nghe thấy giọng Hàn Đình, Chúc Xuân Hòa mới nhận ra mình đã nói ra lời trong lòng.
Kinh ngạc nhìn về phía Hàn Đình lập tức rẽ một vòng, chạy về hướng hoàn toàn khác. Anh có chút căng thẳng nuốt nước bọt, truy vấn: “Thật sao? Thật sự muốn đi không?”
Hàn Đình nghiêm túc nói với anh: “Thật sự, cùng đi thôi.”
Cảnh tượng trước mắt dần thay đổi. Bãi biển gần nhất cách Long Hối Thành 300 km, ở một thành phố ven biển.
Hàn Đình mở chế độ lái tự động bắt đầu báo cáo lộ trình. Khả năng suy nghĩ ngắn ngủi bị mất đi của Chúc Xuân Hòa một lần nữa quay lại.
Anh căng thẳng nhìn Hàn Đình, cố gắng bù đắp cho lời lỡ miệng vừa rồi: “Chúng ta về trước đi, cái này hơi xa rồi, lái xe phải mất mấy tiếng lận.”
Hàn Đình nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Có ai nói với cậu chưa, cậu thật sự rất tệ trong việc nói dối.”
Chúc Xuân Hòa luống cuống nắm chặt dây an toàn: “Ánh mắt cậu rõ ràng đang nói, muốn đi lắm, muốn đi lắm.”
Hàn Đình nhẹ nhàng nhìn thấu khát vọng nội tâm của anh. Chúc Xuân Hòa gần như mất kiểm soát cắn chặt môi dưới: “Ở bên tôi, đừng vì ai mà suy xét, chỉ cần suy xét chính mình là được.”
Hàn Đình nói như vậy, Hàn Đình sao có thể nói ra lời phạm quy như vậy? Hơi thở Chúc Xuân Hòa cứng lại, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Anh hai tay nắm chặt dây an toàn, tiếng hít thở nhỏ bé dần biến thành tiếng nức nở.
Vì sao có người lại rơi nước mắt khi hạnh phúc? Giống như chương trình máy tính bị hỏng, liên tục thổ lộ cùng một âm thanh—
Giờ phút này tôi đã bị virus hạnh phúc phá hủy.
Hàn Đình liếc nhìn đồng hồ, nói với Chúc Xuân Hòa: “Nếu mệt thì có thể ngủ một lát.”
Chúc Xuân Hòa vội vàng lắc đầu, anh sắp xếp lại cảm xúc kiên định nói mình sẽ luôn nói chuyện phiếm với Hàn Đình, nhất định sẽ không buồn ngủ.
Nhưng cuối cùng anh vẫn thất hứa. Sau khi xe lên đường cao tốc, phong cảnh ngoài cửa sổ nhất thành bất biến, lặp lại lướt qua mắt Chúc Xuân Hòa như một lời thôi miên.
Anh từ từ nghiêng đầu, ngủ mê man trên xe, thỉnh thoảng còn thốt ra một hai tiếng rên rỉ trong mơ.
Hàn Đình điều chỉnh nhiệt độ bên trong xe, kéo xuống một chút cửa kính, châm một điếu thuốc cho mình.
Thật là một kẻ điên.
Không biết là hắn đang đánh giá ai.
Khi xe dừng lại bên bờ biển, vừa lúc là rạng sáng. Chúc Xuân Hòa còn chưa tỉnh, mơ màng cuộn tay chân lại, nhét mình vào chiếc ghế không thoải mái này.
Hàn Đình mở cửa xe bước xuống hít thở không khí, lấy t.h.u.ố.c lá châm lửa, hít một hơi thật sâu. Khói thuốc và gió biển ẩm ướt cùng nhau bị hắn nuốt vào.
Sóng biển thỉnh thoảng cuồn cuộn tiến lên. Hàn Đình trầm mặc lùi lại, đứng ở nơi sẽ không bị thủy triều làm ướt.
Hắn gọi điện cho trợ lý, dùng một khoản tiền thưởng hậu hĩnh để Thân Danh giúp mình tìm kiếm pháo hoa và hoa tươi.
Trước khi Chúc Xuân Hòa tỉnh lại, Thân Danh đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ giao phó.
Dùng dịch vụ giao hàng chớp nhoáng (Flash Delivery) bằng người máy, những thứ Hàn Đình yêu cầu đã được đưa đến bãi biển không một bóng người này.
Hàn Đình tự tay dựng nên một giấc mộng đẹp đẽ, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa xe, đánh thức Chúc Xuân Hòa đang ngủ say.
Chúc Xuân Hòa mở mắt nhìn thấy Hàn Đình lập tức tỉnh táo, đẩy cửa xuống xe, giẫm lên hạt cát mềm xốp. Bên tai anh tràn ngập tiếng sóng biển cuồn cuộn.
Mặt trăng khổng lồ treo trên bầu trời, ánh trăng trong suốt đổ xuống mặt biển. Chúc Xuân Hòa không thể tin được hít sâu một hơi, nuốt hương vị biển cả vào. Anh quả nhiên thật sự đang đứng trên bờ biển tắm trăng.
Hàn Đình cười mỉm nói: “Nhắm mắt lại.”
Chúc Xuân Hòa tràn đầy tin tưởng nhắm mắt. Tay anh được nhẹ nhàng nâng lên, nắm lấy. Dưới sự kéo của Hàn Đình, anh đến vị trí gần biển hơn. “Được rồi.”
Anh thong thả mở mắt, hoa hồng phủ kín bãi biển dưới chân anh đang nở rộ. Nước biển dâng lên nuốt chửng cánh hoa, những cánh hoa trôi nổi trên mặt biển dần tiến gần đến ánh trăng lấp lánh.
Hàn Đình đếm ngược bên tai anh: “Ba, hai, một!” Đột nhiên đưa tay che tai anh. Chúc Xuân Hòa ngơ ngác nhìn pháo hoa hưu một tiếng, bay lên trời trước mắt mình.
Sắc thái rực rỡ nở rộ trên không trung, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh sáng điểm xuyết vào đôi mắt anh.
Chúc Xuân Hòa nghĩ, nhất định mình vẫn đang nằm mơ, nhưng giấc mộng này thật sự quá mức chân thật, khiến anh không kìm được đắm chìm trong đó.
Cả trái tim đều được ngâm mình trong ánh trăng mềm mại, được pháo hoa rực rỡ chiếu rọi.
“Cậu thích không?” Hàn Đình ghé vào tai anh, khẽ hỏi.
Suy nghĩ của Chúc Xuân Hòa chìm đắm trong sự chấn động của pháo hoa, vô số ánh sáng rực rỡ đồng loạt nở rộ trong tim anh.
Anh hoàn hồn lại mới gật đầu thật mạnh: “Tôi thích.” Thích sự lãng mạn và tự do đang tìm kiếm nơi bờ biển, giờ khắc này anh cũng có thể ngửi thấy mùi vị của rung động.
“Cậu thích là tốt rồi.” Hàn Đình buông cánh tay xuống, đứng bên cạnh Chúc Xuân Hòa, cùng nhìn pháo hoa cháy.
Chúc Xuân Hòa cố gắng rướn cổ, tận tâm cầu nguyện, thời gian cháy của pháo hoa có thể lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa.
Đáng tiếc anh không có dị năng, không thể đóng băng khoảnh khắc này thành vĩnh hằng. Anh nhìn pháo hoa rực rỡ, biến thành một nắm tro đen, trái tim đang dâng cao cũng chìm xuống.
Đôi tai chó con của anh lén lút cụp xuống.
Hàn Đình đứng bên cạnh nắm lấy tay anh: “Nếu cậu thích, tôi có thể thường xuyên b.ắ.n pháo hoa cho cậu xem.”
Cổ họng Chúc Xuân Hòa bị một cục bông lớn chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh rất nhỏ.
“Cho nên, đừng buồn nữa.” Chúc Xuân Hòa cảm nhận được Hàn Đình xoay người đứng đối diện mình, ngón tay nâng cằm anh lên, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt anh.
Anh thấy chính mình nhỏ bé trong ánh mắt Hàn Đình: “Tôi không muốn để cậu tiếp tục khổ sở.”
Chúc Xuân Hòa vô ý thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Đình. Khuôn mặt Hàn Đình bị phóng đại vô hạn trong đồng tử anh.
Anh lập tức nhắm chặt hai mắt, cảm giác mí mắt mình dính vào một chút chất lỏng ẩm ướt — Hàn Đình đang hôn lên đôi mắt anh.
Lông mi anh run rẩy bất an. Trong nháy mắt, pháo hoa lại lần nữa được châm ngòi, chiếu sáng bầu trời tối tăm không rõ. Tiếng tim anh đập cũng vang dội như pháo hoa.
Ngón tay Hàn Đình áp sát vào cằm anh nhẹ nhàng cọ xát hai cái.
Chúc Xuân Hòa phát ra âm thanh gần như nức nở từ cổ họng: “Hàn Đình...” Anh cố gắng tìm kiếm một cái ôm an ủi.
“Tôi ở đây.” Pháo hoa lặp đi lặp lại chiếu sáng bầu trời, đáp lại tiếng gọi của Chúc Xuân Hòa.
Anh thật sự đã được một người nhặt lên từ vệ đường lang thang, ôm vào lòng. Anh theo bản năng cắn môi, bị Hàn Đình không đồng tình ngăn lại: “Không được tự làm đau mình.”
Chúc Xuân Hòa hít sâu một hơi: “Có thể nói lại một lần nữa những lời lúc trước không?”
Hàn Đình nghiêm túc nhìn anh, đan ngón tay mình vào năm ngón tay anh, giữ chặt: “Tôi thích cậu, Chúc Xuân Hòa, có thể cho tôi một cơ hội để chiếu cố cậu không?”
Hắn đã tự tiện sửa đổi lời nói ban đầu.
Chúc Xuân Hòa hít hít mũi, cười rộ lên: “Rõ ràng ngài lúc trước không nói như vậy.”
Hàn Đình móc tay anh, cố tình đè thấp giọng nói: “Thế sao? Tôi quên rồi.”
Chúc Xuân Hòa lần đầu tiên thấy Hàn Đình lộ ra vẻ ngây ngô như thế, khẽ cười khẩy một tiếng. Pháo hoa chậm rãi tan rã dưới ánh trăng dịu dàng này.
Anh lấy hết can đảm giơ ngón út về phía Hàn Đình: “Ngài không được lừa tôi.”
Hàn Đình móc ngón út với anh để đóng dấu lời hẹn ước: “Đương nhiên.” Hắn mở rộng hai tay ôm chú chó hoang đáng thương này vào lòng.
Hắn khẽ nghiêng đầu, liền có thể thấy khối tuyến thể bị mái tóc bao phủ. Mùi tin tức tố của Chúc Xuân Hòa dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay hắn, trở nên dính dáp và nồng đậm.
Chúc Xuân Hòa nhắm chặt mắt chìm vào lòng hắn.
Giống như những tàn tro của pháo hoa kia, chưa từng xuất hiện vậy.
