Phó Hân Châu đắc ý còn chưa duy trì được hai giây, Hình Vân quay đầu lại nhìn về phía hắn, thần sắc lạnh nhạt: "Anh cũng đi đi."
Nụ cười bên môi Phó Hân Châu lập tức cứng lại.
"Mày cho tao leo cây, cùng thằng đàn ông hoang dã đi ra ngoài lang chạ, còn bảo tao đi?! Mày thiếu làm đúng không?!"
"Phải." Hình Vân thản nhiên nói.
Phó Hân Châu bên môi cười lập tức liền cứng lại rồi.
"Mày cho tao leo cây, cùng thằng đàn ông hoang dã đi ra ngoài lang chạ, còn bảo tao đi?! Mày hắn sao, là chán sống đúng không?!"
Hình Vân liếc mắt đám người tụ tập xem náo nhiệt, mày nhăn lại, lạnh lùng nói: "Buông tay."
"Giờ này còn ngại mất mặt?! Lúc cùng thằng đàn ông hoang dã đi ra ngoài lang chạ sao không chê mất mặt?!"
"Tôi làm cái gì, liên quan gì đến anh?! Anh đừng quá tự cho mình là cái thá gì!" Hình Vân giằng tay không ra, lại chịu không nổi những ánh mắt khác thường xung quanh, ngọn lửa giận rốt cuộc bị nhóm lên.
"Ha, tao bây giờ không so đo với mày, lên lầu rồi tính sổ với mày!" Phó Hân Châu lười nghe anh nói nhảm, một tay khiêng người lên vai đi thẳng lên lầu.
Sau lưng truyền đến tiếng xì xào: "Bọn họ là đồng tính luyến ái, các người biết không?"
"Sao có thể không biết, bọn họ ở đây sáu năm rồi, hơn nữa năm nay liền bảy năm."
"Nếu đặt ở cái thời đại của chúng ta, đã sớm bị lôi ra ngoài b.ắ.n chết..."
________________________________________
Đến lầu ba, Phó Hân Châu đẩy người vào cửa, cúi đầu hôn lên môi anh, tay ấn xuống eo anh, động tác rất ái muội, thần sắc lại nghiêm túc đứng đắn: "Mở cửa."
Hình Vân rũ hàng mi xuống, mím môi: "Hôm nay, tôi mệt rồi, anh về trước đi..."
Bàn tay Phó Hân Châu nắm chặt vòng eo anh căng cứng, nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua lớp vải truyền đến trên da thịt. "Tao chỉ cho mày ba giây thời gian, ba giây này mà mày không mở cửa, tao hiện tại sẽ làm c.h.ế.t mày. Tao không sợ mất mặt..."
Lời Phó Hân Châu còn chưa dứt, Hình Vân liền lấy ra chìa khóa, mở cửa.
Phó Hân Châu cười. Giây tiếp theo, hắn nhanh tay khóa cửa lại, sau đó kéo người đến ghế sô pha, ức h.i.ế.p mà đè lên. Toàn bộ động tác trôi chảy như nước, phảng phất đã làm cả trăm lần.
"Anh làm gì?!" Hình Vân hoảng loạn một lát, liều mạng giãy giụa, muốn đẩy hắn ra, lại không lay chuyển được mảy may.
"Tao đã khóa cửa, mày nói xem tao muốn làm gì, đương nhiên là làm c.h.ế.t thằng c.h.ế.t tiệt nhà mày!" Phó Hân Châu nhìn vẻ mặt dần dần tái nhợt của anh, cười nhạo một tiếng: "Lại không phải lần đầu tiên làm mày, giả vờ thuần khiết cái gì?!"
Đôi tay Hình Vân bị hắn giam cầm trên đỉnh đầu, chân bị hắn đè nặng không thể nhúc nhích, đối diện với ánh mắt trào phúng của hắn, chỉ cảm thấy vô lực và khuất nhục đến cực điểm.
Phó Hân Châu cũng không biết vì sao, nhìn đôi mắt quật cường như vậy của anh, liền muốn làm anh khóc, khóc đến khan giọng, khóc đến chịu thua.
Nghĩ đến đó, Phó Hân Châu liền bốc lên một ngọn lửa vô danh. Hắn một tay kéo khóa áo khoác anh xuống, sau đó cởi bỏ cúc áo sơ mi trắng, tầm mắt từ chiếc cổ trắng nõn thon gầy của anh một đường đi xuống...
Mắt Phó Hân Châu tối sầm lại, cảm giác áp bức đáng sợ kia, tựa như tia chớp đan xen trong cơn mưa gió sắp đến trên mặt biển vô biên vô tận, phảng phất giây tiếp theo chính là thế giới mạt thế: "Chỗ này, hắn đã chạm qua chưa?"
Hình Vân trong lúc hắn sắc mặt càng ngày càng khó coi, cắn răng nói: "Hắn chưa chạm qua tôi."
"Chiều nay, mày cùng hắn đi đâu?" Ánh mắt Phó Hân Châu càng thêm nguy hiểm.
"Đi tham gia hôn lễ của bạn."
"Còn nữa không?"
"Không có."
"Mày tốt nhất đừng gạt tao, bằng không tao sẽ cho mày biết hai chữ hối hận viết như thế nào." Đôi mắt Phó Hân Châu vốn bị lửa giận cuốn lấy lập tức trở nên thanh minh.
Có được câu trả lời vừa lòng, hắn không chút khách khí cắn lên. Giống như đang cắn xé con mồi, không có bất luận thương hại nào. Chỉ có sự vô tình đoạt lấy.
"Đau... Đau... Đừng cắn..."
"Được, hôm nay tao tâm trạng tốt, nghe lời mày."
Hình Vân bị hắn bế lên không, đi vào phòng.
Không biết dày vò bao lâu, tóc mái trên trán Hình Vân bị mồ hôi dính ướt thành từng sợi, giọng nói đã hoàn toàn phế đi.
Phó Hân Châu nhìn đôi mắt hạnh ngập nước của anh, trái tim giống như bị vật gì đó đánh trúng, nháy mắt mềm mại đến rối tinh rối mù.
"Há mồm." Phó Hân Châu nhéo cằm anh, ánh mắt ái muội dừng lại trên đôi môi có độ dày vừa vặn của anh.
Hình Vân nhắm mắt chợp mắt, quay đầu đi làm bộ không nghe thấy lời hắn.
Phó Hân Châu vừa ăn uống no đủ, cũng không muốn so đo với anh, cắn lên môi anh, bá đạo cạy mở răng, chui vào điên cuồng đoạt lấy.
Ghê tởm, ghê tởm đến mức anh muốn nôn. Loại ghê tởm này mang theo sự khuất nhục vô tận.
Không biết hôn bao lâu, môi Hình Vân bị hắn hôn sưng lên, mới kết thúc.
Phó Hân Châu nhìn người đàn ông nằm dưới thân, thở hổn hển, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác thỏa mãn vô cùng. Cảm giác này, còn kiên định và mỹ diệu hơn cả việc hắn kiếm lời được mấy trăm triệu.
Hắn vỗ vỗ gương mặt trắng nõn của anh: "Mày ngoan một chút, đừng luôn cùng tao đối nghịch. Chờ tao chơi chán rồi, sẽ buông tha mày."
Hình Vân nghe được câu nói giống hệt sáu năm trước, sững sờ.
"Sao vậy? Không tin tao à?"
Hình Vân nhắm mắt, che lấp cảm xúc phức tạp, duỗi tay đẩy hắn ra: "Anh nặng lắm, đừng đè lên người tôi."
Phó Hân Châu xoay người xuống, một tay ôm người vào lòng, ghé sát vào từng chút từng chút hít hà cổ anh, mặt đầy vẻ hưởng thụ. Hành động thân mật ái muội quá mức này che lấp tất cả những bí mật lòng mang quỷ thai.
Hình Vân theo bản năng trốn sang một bên, bị hắn nhấn trở lại, môi hắn dán lên cổ anh. "Việc nên làm đều làm rồi, trốn cái gì? Xấu hổ à?"
Giọng Phó Hân Châu ngả ngớn, một bộ dạng trêu chọc người lương thiện của tên lưu manh.
"Tôi sợ ngứa, anh đừng làm." Cổ và tai Hình Vân nhạy cảm như nhau, một chút gió thổi cỏ lay anh liền không chịu nổi, huống chi Phó Hân Châu mưu đủ sức muốn trêu chọc anh.
Phó Hân Châu bị giọng điệu ủy khuất của anh làm cho lại có cảm giác, thầm mắng một tiếng yêu tinh, vội vàng xoay người anh lại, đánh mười mấy cái vào m.ô.n.g anh, vừa đánh vừa mắng:
"Làm nũng cái gì không tốt, lại không trải qua làm! Dập không được lửa, thì đừng câu dẫn tao!"
Mông Hình Vân đau rát một trận. Cảm giác đau đớn là chuyện nhỏ, chủ yếu là khó có thể chấp nhận sự xấu hổ khi bị người khác đánh mông.
Cảm giác xấu hổ nồng liệt khiến anh vùi mặt vào gối đầu. Anh giọng khàn khàn, cắn răng lý sự trong tiếng nghẹn: "Tôi không có câu dẫn anh..."
"Tao nói mày câu dẫn tao, mày chính là câu dẫn tao. Mày mà còn mạnh miệng một câu, tao hiện tại sẽ làm nát miệng mày!"
Phó Hân Châu chỉ thích cố ý tìm chuyện để cãi cọ với anh. Hắn cũng không biết vì sao.
Chỉ đơn thuần cảm thấy, những cuộc cãi vã nhàm chán khiến Hình Vân có thêm vài phần hơi thở sinh hoạt, hắn liền cảm thấy mình gần anh thêm một chút.
Hình Vân rũ mi mắt xuống, lập tức cấm tiếng. Phó Hân Châu đối với sự ngoan ngoãn của anh rất vừa lòng. Lần này làm hắn đối với tính chân thật của những cuốn nhật ký kia sinh ra hoài nghi.
Phó Hân Châu không biết, Hình Vân đối với hắn chỉ là tạm thời thỏa hiệp.
"Tôi muốn tắm, phiền anh từ trên người tôi đi xuống." Thanh tuyến Hình Vân cùng với khí chất bản thân anh thanh lãnh như nhau.
Phó Hân Châu nghe lời làm theo. Hắn không phải tới kết thù, không chạm vào điểm mấu chốt của anh, thì nên chiều liền chiều. "Tắm cùng đi." Phó Hân Châu nhướng mày với anh.
Bang một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại. Phó Hân Châu chạm phải một cái mũi hôi.
Hình Vân mở vòi sen, điều chỉnh độ ấm xong, nước ấm phun lên người. Hầu như ngay lập tức, một dòng ấm áp theo đùi chảy xuống, chảy mãi tới trên mặt đất. Anh cứng đờ hồi lâu, mới run rẩy tay đi rửa sạch.
________________________________________
Hình Vân tắm xong đi ra, vừa vặn nhìn thấy Phó Hân Châu đang động vào máy tính để bàn của mình, vội vàng xông lên, một cước gạt ngã hắn xuống đất. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, máy tính của tôi không được đụng vào!"
Phó Hân Châu không kịp phòng ngừa bị Hình Vân gạt ngã xuống đất, ngồi trên sàn nhà ngơ ngẩn nhìn về phía anh, một bộ dáng không phản ứng kịp.
Hình Vân thiết lập lại mật mã, sau đó tắt máy tính.
Phó Hân Châu cũng không tức giận, đứng lên từ sau lưng ôm chặt lấy eo anh, mặt dán mặt anh, mang theo chút ý vị làm nũng: "Tao chỉ muốn dùng máy tính của mày, xem tin tức thôi, mày phản ứng lớn như vậy làm gì?"
"Tôi là nhân viên nghiên cứu khoa học, bên trong tư liệu đều là cơ mật quốc gia, anh nếu muốn hại c.h.ế.t tôi, đại có thể một phát s.ú.n.g trực tiếp tiễn tôi đi."
Hình Vân xoay người, đẩy Phó Hân Châu ra, ánh mắt rét lạnh.
Chỉ có chính anh biết, khoảnh khắc kia hoảng loạn đến mức nào khi Phó Hân Châu đăng nhập thành công.
Cơ mật nghiên cứu khoa học bất quá chỉ là lý do. Trên máy tính này, tồn tại chứng cứ phạm tội hắn sưu tập được trong sáu năm qua.
Nếu bị hắn biết, một loạt các cuộc kiểm tra công an, cùng với xử phạt công thương gần đây đều xuất phát từ tay anh, hắn có khả năng sẽ như lời hắn nói mà đi vào bệnh viện tâm thần, biến thành một kẻ điên chân chính.
Việc anh cần làm bây giờ, chính là chờ và nhẫn. Nhẫn đến thiên thời địa lợi nhân hoà, đưa hắn vào ngồi đại lao.
Phó Hân Châu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, nhịn không được cười: "Tao nhìn giống Hán gian như vậy sao? Mày làm gì mà khẩn trương đến thế."
Hình Vân liễm mi mắt xuống, lảng sang chuyện khác thản nhiên nói: "Anh đi tắm rửa một cái đi, một cổ mùi mồ hôi."
"Đó là mùi đàn ông, hiểu hay không?" Hình Vân:.....
Phó Hân Châu lại trêu chọc anh vài câu, mới chưa đã thèm đi tắm rửa.
Hắn đi vào, Hình Vân liền lập tức mở máy tính, đem tất cả văn kiện bày biện trên mặt bàn toàn bộ che giấu mã hóa lên. Nơi này không chỉ là chuỗi chứng cứ phạm tội.
Còn có rễ cây ẩn giấu dưới mặt đất của cây đại thụ tập đoàn Phó thị. Danh sách một khi bại lộ, hắc bạch lưỡng đạo đều sẽ không bỏ qua anh.
Làm xong những điều này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh mới phát hiện mồ hôi chảy đầy đầu.
Hình Vân xụi lơ trên giường, nhìn trần nhà thất thần. Phó Hân Châu quả thật tội ác ngập trời, sòng bạc ngầm cùng với khoản cho vay đã hại không ít gia đình tan vỡ.
Anh đồng tình với người bị hại, nhưng không thể không thừa nhận.
Anh mạo hiểm lớn như vậy đi sưu tập chứng cứ, viết thư tố cáo nặc danh, cùng với thông qua internet che giấu địa chỉ để khuếch tán tin tức, đều bất quá là vì trả thù Phó Hân Châu mà thôi.
Anh từ bi sao? Động vật lưu lạc anh sẽ đầu uy, người ăn xin anh sẽ bố thí một chút thiện tâm... Nhưng anh sẽ không mang bọn họ về nhà, cũng sẽ không vì bọn họ mà phát ra tiếng.
Đôi khi, anh sẽ nghĩ, mặt từ bi đó có được tính là giả dối không?
Thôi đi. Trong cái thế đạo đen trắng chẳng phân biệt vẩn đục này sinh tồn, anh giống đa số người khác giả dối, tham sống sợ chết, ích kỷ. Thật đáng buồn, nhưng cũng là thủ đoạn tự bảo vệ mình.
