Phó Hân Châu tắm rửa xong đi ra, khăn lông cũng không khoác, cứ như vậy trần truồng chạy đến trước mặt anh rung rinh, mặt đầy vẻ khoe khoang.
"Thế nào, dáng người đàn ông của mày tốt không?!"
Ý nghĩ mơ hồ của Hình Vân bị hắn kéo về, tầm mắt chuyển dời đến trên người hắn, từ nửa thân trên chậm rãi chuyển tới nửa thân dưới.
Cơ n.g.ự.c bồng bột, cơ bụng vừa vặn tám múi, cơ bắp săn chắc. Bình tĩnh mà nói, dáng người quả thật tốt.
"Hôm nay tao tâm trạng tốt, cho mày sờ sờ, bất quá mày đừng chảy nước miếng đấy..."
"Tôi không muốn sờ."
"Cái gì? Người khác muốn sờ, tao còn không cho hắn sờ đâu, mày không sờ một chút, sao mày biết mày không muốn sờ..."
Phó Hân Châu thấy nói không lay chuyển được anh, dứt khoát nắm lấy mắt cá chân anh kéo xuống, chính là hắn ôm anh dậy, ấn tay anh lên cơ n.g.ự.c hắn: "Thế nào?"
Hình Vân muốn rút tay về, lại bị hắn ấn càng chặt, vững chắc sờ soạng cái đế hướng lên trời. Anh quay đầu đi tránh né ánh mắt nóng rực của hắn, thờ ơ nói: "Chẳng ra gì."
Ánh mắt mong chờ của Phó Hân Châu, lập tức ảm đạm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày không thích tao, vậy mày thích ai?! Mày chẳng lẽ thích dáng người thằng đàn ông hoang dã kia sao?!"
"Tôi thích chó, được rồi sao?" Hình Vân không kiên nhẫn liếc nhìn hắn.
Phó Hân Châu nháy mắt liền cấm tiếng. Không biết vì sao, chỉ cần anh mặt lạnh lùng, trong lòng hắn liền nhút nhát. Giống như là phản ứng theo bản năng khắc vào trong trí nhớ cơ bắp.
Chờ hắn phản ứng lại, trong lòng tức khắc một trận ngũ vị tạp trần. Hắn đột nhiên liền nghĩ đến lời Trần Nhược Sinh trêu chọc hắn: "Mày lại ngầu đến mấy thì sao, Tiến sĩ Hình một ánh mắt, mày lập tức liền nhát."
"Đừng bắt lấy tay tôi, tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm."
"Tối nay cứ coi như là lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta đi." Hình Vân không cùng hắn cãi cọ, không phải cam chịu, mà là bất đắc dĩ. Cãi cọ xuống chỉ làm kéo thấp chỉ số thông minh.
Xe Phó Hân Châu dù chạy đến đâu cũng có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt người đi đường.
Gần Tết, phố Thuận Nghĩa nơi nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, dán câu đối tân niên.
Ngoại trừ những thứ đó ra, ngước mắt nhìn lên, các cửa hàng lớn nhỏ cùng với trên tường đều tràn ngập chữ đỏ tuyển công nhân.
Hiện tại bất quá chín giờ tối, trên đường thật sự náo nhiệt. Các tiểu thương bày quầy, trước miệng đều xếp không ít người.
Hình Vân ngược lại không ngờ, hắn sẽ dẫn anh tới nơi tiêu phí bình dân như vậy ăn cơm.
Phó Hân Châu đậu xe ở gần đó, quay đầu nhìn về phía anh đang suy tư: "Xuống xe đi. Trước đây tao hẳn rất ít dẫn mày ra cửa dạo phố đi, tối nay vừa vặn, bồi mày đi dạo."
Hình Vân không nói chuyện. Anh chưa bao giờ cần hắn làm bạn. Nhưng lời này, anh sẽ không nói ra khỏi miệng.
Xuống xe, Phó Hân Châu mạnh mẽ mười ngón tay đan vào nhau với anh, dẫn anh xuyên qua trong đám người.
Chen chúc đám đông, gần như muốn ép anh thành bánh nhân thịt. Phó Hân Châu lại làm như không biết mệt.
Không biết là cửa hàng nào, đang phát một bài hát Ái như thủy triều.
"Không hỏi em vì sao rơi nước mắt, không để ý trong lòng em còn có ai..."
Giai điệu lãng mạn pha chút bi thương của Trương Tín Triết khiến suy nghĩ của anh lập tức bay xa.
"Mì trộn tương ăn không?" Giọng Phó Hân Châu mơ hồ vang lên bên tai, như nghe thấy, lại như không nghe thấy.
Họ đang đi về phía trước, mà dòng người là ngược chiều.
Lượng người đi ngược chiều đông lên, họ đã bị tách ra.
Hình Vân đứng sững một lúc, từ từ nép vào một bên, định gọi một phần mì trộn tương ăn.
Vài phút sau, đột nhiên có người từ phía sau ôm chặt lấy anh. Anh quay đầu nhìn lại, thấy một khuôn mặt hốc mắt phiếm hồng, đầy vẻ nôn nóng.
"Em vừa rồi đi đâu, anh tìm không thấy em..."
Phó Hân Châu nói chuyện rất gấp, thở dốc, vẻ mặt kinh hồn chưa định.
Họ bị đám đông tách ra, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng anh. Lại phát hiện, anh sớm đã không còn ở chỗ cũ.
Không biết tại sao, khoảnh khắc đó, cảm giác sợ hãi tận xương tủy bộc phát.
Lưng hắn lạnh toát, toàn thân cơ bắp lập tức căng chặt, giống như ruồi bọ không đầu khắp nơi tìm kiếm tung tích anh.
Thẳng đến khi nhìn thấy bóng dáng anh, trái tim treo cao mới rơi xuống.
Bình tĩnh lại, hắn thở hổn hển một hơi, hỏi anh: "Sáu năm kia, có phải chúng ta đã tách ra rồi không?"
Giải thích duy nhất Phó Hân Châu có thể nghĩ đến, là hắn đã từng mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Khi cảnh tượng tái hiện, sự sợ hãi trong nội tâm hắn lập tức bị kích hoạt. Không thể trách hắn nghĩ nhiều, cảm giác sợ hãi chiếm cứ toàn bộ đại não hắn.
Hình Vân nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn, thản nhiên nói: "Quên rồi. Buông tay, đừng ôm tôi."
"Quên rồi? Vậy em cái gì không quên, nói cho anh biết..." Phó Hân Châu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh, một ngọn lửa vô danh chạy thoát ra.
Quản lý cảm xúc của hắn vẫn luôn làm rất tốt. Nhưng không biết tại sao, vừa đụng tới Hình Vân liền dễ dàng nổi nóng.
Hình Vân liếc nhìn ánh mắt đám đông xung quanh đang đổ dồn vào xem náo nhiệt, mày nhíu lại, giãy không thoát vòng ôm của hắn, đè thấp giọng: "Đừng làm loạn, buông tay."
Phó Hân Châu lại cứ cảm xúc dâng trào, không có được đáp án sẽ không bỏ qua.
Hắn không những không buông anh ra, ngược lại ôm càng chặt, không biết còn tưởng rằng giây tiếp theo hai người liền muốn hôn nhau vậy. "Em không trả lời anh, anh sẽ không buông tay!"
Những lời đồn đại khó nghe truyền đến tai, Hình Vân mím chặt môi, sắc mặt thật không đẹp: "Anh như vậy, chỉ khiến tôi càng hận anh..."
Phó Hân Châu nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh, trái tim đột nhiên co rút. Tính cố chấp theo cảm xúc phẫn nộ cùng nhau biến mất.
Hắn buông anh ra, chuyển sang nắm tay anh. Hình Vân muốn né tránh, lại bị hắn dùng kiểu mười ngón tay đan vào nhau nắm chặt càng thêm.
Hai người giằng co khoảnh khắc, đến lượt Hình Vân. Phó Hân Châu ngay sau đó lại gọi thêm một chén mì trộn tương.
Họ liền ngồi ở bàn gỗ ven đường, ăn xong mì trộn tương. Phó Hân Châu lại kéo Hình Vân đi dạo một hồi, còn mua cho anh một xiên hồ lô ngào đường, bắt anh đút cho mình ăn.
Lúc này mới lái xe trở về.
________________________________________
Trên đường lái xe về, Phó Hân Châu vẫn như cũ cố chấp muốn một đáp án.
"Vừa rồi đông người, em không muốn trả lời anh, anh cũng không miễn cưỡng em. Bây giờ trong xe chỉ có hai chúng ta."
Hình Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ xem như không nghe thấy lời hắn.
Phó Hân Châu cười lạnh một tiếng, dừng xe ở ven đường, mạnh mẽ bẻ người quay lại đối mặt với hắn: "Em không muốn nói đúng không?"
"Cút." Hình Vân mặt vô biểu tình giơ tay đẩy hắn.
Phó Hân Châu duỗi tay ra sau gáy anh, bóp cổ anh hôn lên. Hình Vân giơ tay định tát hắn, bị hắn đoán trước, vượt qua vách ngăn giữa ghế lái và ghế phụ, đè cả người anh xuống dưới.
Không biết hôn bao lâu, hắn mới ở trong con ngươi thanh lãnh phiếm ánh nước của Hình Vân, lưu luyến rời khỏi môi anh: "Nói hay không, không nói anh hiện tại sẽ làm em..."
Hình Vân theo bản năng quay đầu đi xem tình trạng xe cộ trên quốc lộ, anh liễm mi mắt xuống, lông mi khẽ run.
"Chúng ta tách ra rồi."
Phó Hân Châu nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề hoảng loạn của anh vì lo lắng bị người bắt gặp, hận không thể ôm người vào lòng hôn đến trời đất quay cuồng.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng để nghe được sự thật về quá khứ từ miệng anh, hắn vẫn nhịn xuống xúc động.
Phó Hân Châu trên mặt bình lặng không gợn sóng: "Nói cụ thể xem sao lại thế này."
"Tôi đào tẩu rồi. Anh tìm tôi một tháng." Hình Vân cũng không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, chỉ là qua loa tường thuật tóm tắt lại chuyện trước đây.
Điều này không nghi ngờ gì đã xác minh phỏng đoán của Phó Hân Châu.
Hắn không phải đồ ngốc, tuy rằng Hình Vân chỉ ngắn gọn nói mấy chữ.
Nhưng từ các loại dấu hiệu cho thấy, cái tháng anh rời khỏi hắn, hắn khẳng định tìm anh tìm đến mức phát điên.
Hình Vân mặt tái nhợt, đẩy đẩy hắn: "Tôi đã trả lời anh, anh lên đi..."
Phó Hân Châu lần này ngược lại không làm trò lưu manh, dứt khoát ngồi trở về ghế lái. Hắn như suy tư gì nhìn anh một cái, trêu chọc anh: "Cho nên, em đây tính là lam nhan họa thủy sao?"
"Tôi là họa thủy, anh là nhân tra." Hình Vân tầm mắt nhìn thẳng phía trước xe, giọng nói lạnh nhạt.
Phó Hân Châu không những không tức giận, còn cười vang. Nghe ra được, tiếng nói hắn mang theo hương vị sung sướng.
Hình Vân đoán không ra tâm tư của hắn, mím chặt môi, khuôn mặt cứng đờ.
"Em có biết không, lúc em đấu võ mồm với anh, rất sinh động. So với ngày thường em mặt lạnh như người c.h.ế.t tốt hơn nhiều."
Phó Hân Châu nói, theo bản năng muốn lấy điếu thuốc ra châm. Vừa đưa tới bên miệng, liền cầm xuống dưới.
Hắn bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh: "Thôi, em không thích anh hút thuốc."
Hình Vân đối với cái vẻ mặt ám sướng không thể hiểu được của hắn mà nổi hỏa, sửa lại thái độ người câm ngày xưa, lạnh lùng dỗi hắn:
"Tôi không thích anh tồn tại, tôi không thích anh hô hấp, tôi không thích anh âm hồn bất tán dây dưa tôi, sao anh không c.h.ế.t đi?!"
"Ha, tao cho dù chết, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua mày." Phó Hân Châu toe toét miệng, cười đến ác liệt.
Hắn đều cảm thấy chính mình có chút khuynh hướng biến thái, tại sao lại nhìn thấy anh vì mình sinh khí, mà sinh ra khoái cảm.
Hình Vân đột nhiên ý thức được mình đang làm một số việc rất ấu trĩ, mặt cứng lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, không hề để ý tới hắn.
Phó Hân Châu cảm thấy mình rốt cuộc đã dương mi thổ khí một hồi, sự uất ức tích lũy mấy ngày nay đều phun ra hết, trên mặt nhiều vài phần sung sướng thần sắc.
Sự ở chung giữa bọn họ, nhìn như là hắn đứng ở chỗ cao, kỳ thật cảm xúc và hành vi của hắn trước sau bị anh nắm đi.
Hiếm có khi hắn d.a.o động được cảm xúc anh một hồi, loại cảm giác thành tựu này còn mãnh liệt hơn so với việc hắn bắt được đơn hàng lớn đầu tiên trong đời.
Quãng đường xe tiếp theo, vẫn luôn là Phó Hân Châu trêu chọc anh. Nhưng Hình Vân trước sau duy trì trầm mặc, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc d.a.o động nào.
Xe chạy đến dưới lầu nhà Hình Vân. Phó Hân Châu vừa định mặt dày, cùng người lên lầu.
Điện thoại Trần Nhược Sinh liền gọi tới.
Hình Vân không để ý đến hắn, tự mình mở cửa xe đi thẳng, hơn nữa càng đi càng nhanh, phảng phất phía sau có ác quỷ đi theo.
Phó Hân Châu giận sôi máu, tiếp điện thoại liền đem hỏa khí phát lên người thằng Trần chó, "Mày hắn sao não tàn đúng không, mày xem hiện tại mấy giờ, 12 giờ, 12 giờ muốn làm gì mày biết không?!"
Trần Nhược Sinh trầm mặc một hồi, giọng chậm rãi nói: "Cái mảnh đất kia của hắn, lão đầu cơ như mày cày mấy trăm năm cũng sẽ không có kết quả..."
"Mày bớt lải nhải cho tao, mày nghiêm trọng ảnh hưởng sinh hoạt của tao, có biết hay không..."
"Bên nước Mỹ xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện thì có chuyện đi, mày đi giải quyết..."
"Giải quyết không được, cần mày ra mặt." Phó Hân Châu rốt cuộc ý thức được, tình huống không thích hợp, châm một điếu thuốc: "Xảy ra chuyện gì."
"Lão Lý liên hợp cao quản công ty chi nhánh, làm giả sổ sách đem tiền chuyển đi rồi, hiện tại người biến mất. Thằng nhóc kia rất có ý thức pháp luật, tường phòng cháy làm rất tốt, riêng là về mặt pháp luật, chúng ta đánh không thắng kiện tụng."
Một đôi mắt phượng đơn sắc bén của Phó Hân Châu híp lại, thoáng qua sát khí: "Đi đặt vé máy bay đi Mỹ tối nay cho tao, chúng ta hiện tại qua đó. Pháp luật bảo vệ không được chúng ta, cũng bảo vệ không được hắn."
Một giờ sau, mấy thuộc hạ đắc lực của Phó Hân Châu, cùng với Trần Nhược Sinh gặp mặt ở sân bay, bước lên máy bay.
Trước khi cất cánh, Phó Hân Châu gửi cho Hình Vân một tin nhắn: "Chờ anh trở lại."
Hắn cho rằng, chuyện này có thể rất nhanh xử lý xong. Không ngờ, ở bên kia đãi chính là nửa năm.
Trần Nhược Sinh ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt lén lút ngắm tin nhắn hắn vừa gửi, cố ý trêu chọc hắn: "Mày đi chuyến này, nói không chừng trở về lúc, Tiến sĩ Hình ôm hai đứa con rồi."
"Mày muốn chết, có phải hay không?" Phó Hân Châu ném điện thoại về trong túi, mặt âm trầm nhìn về phía hắn.
"Ai, ai nói gì cho tao..." Phó Hân Châu cũng không chiều hắn, trực tiếp tát một cái vào trán hắn, đánh đến hắn đầu óc choáng váng.
Trần Nhược Sinh choáng đến mức muốn nôn ra, miệng vẫn vô ý thức hạ tiện, giống như là ký ức cơ bắp không thể khống chế: "Thằng gia bạo nam như mày, Tiến sĩ Hình có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mày, trừ phi hắn g.i.ế.c người bị mày thấy được..."
Phó Hân Châu vốn có thể nằm trong ôn nhu hương ngủ, kết quả nửa đêm phải bay đi Mỹ xử lý công ty sự vụ, nghẹn một bụng hỏa không chỗ phát.
Bị Trần Nhược Sinh trêu chọc không đúng lúc, hắn có cả ý định g.i.ế.c hắn. Lập tức liền đè người xuống đánh một trận.
Mười phút sau, Trần Nhược Sinh mặt mũi bầm dập mắng hắn: "Tao nếu là hắn, tao thà chôn hai cái xác còn hơn ở bên cạnh mày!"
Trần Nhược Sinh vừa dứt lời, Phó Hân Châu chính là một cú quật qua vai, thêm một cú đá ấm áp, hắn tại chỗ liền chịu thua.
Phó Hân Châu nếu không nể tình hắn là bạn tốt nhiều năm của mình, đã sớm băng hắn một phát súng.
Xuống máy bay, đoàn người họ ngồi xe đã chuẩn bị sẵn đến tòa nhà công ty.
Phó Hân Châu ở văn phòng kiểm tra giấy tờ công ty. Trần Nhược Sinh ở một bên nghiến răng nghiến lợi: "Lão Lý người này ngày thường nhìn là người thành thật, không ngờ lá gan lớn như vậy, tiền trong tài khoản đều chuyển đi rồi không nói, còn để lại cho công ty một đống nợ nần."
Tương đối với sự tức giận của Trần Nhược Sinh, Phó Hân Châu ngoài vệt âm u nhỏ không thể phát hiện ở đuôi mắt, hoàn toàn nhìn không ra chút nào giận dữ: "Mày liên hệ với tay sai địa phương, chỉ cần đem người đưa đến trước mặt tao, 500 vạn USD."
"Tao hiện tại đi tìm người, mẹ nó, thằng cháu rùa kia tốt nhất đừng để tao bắt được, nếu không tao sẽ cho hắn đẹp mặt." Trần Nhược Sinh hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.
Phó Hân Châu ngồi ở ghế ông chủ bọc da thật, xoa xoa huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn, xem mắt di động, y như mong muốn anh không hồi tin nhắn.
