HẮN ĐÃ QUÊN TÔI SAU 6 NĂM GIAM CẦM

Chương 46: Đừng trở lại

Trần Lâm mặt mày c.h.ế.t lặng, ánh mắt đầy mệt mỏi.

Như thể linh hồn nhẹ bẫng không còn chống đỡ nổi cơ thể nặng nịch, mỗi giây hô hấp đều vô cùng thống khổ và mệt mỏi.

Chửi rủa nửa giờ, Tề Việt tự làm mình mệt lả, xụi lơ trên mặt đất, yếu ớt nói:

【 Trần Lâm, mày đối xử với tao như vậy, tao sẽ không tha thứ cho mày.

Chỉ cần có cơ hội, tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày. 】

Lúc Tề Việt gần như sụp đổ, Trần Lâm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng rất nhẹ:

【 Em hận anh? 】

Tề Việt nghe thấy giọng Trần Lâm, lập tức nhảy dựng:

【 Tao không chỉ hận mày, tao còn muốn đ.â.m c.h.ế.t mày! 】

【 Em có tư cách gì để hận tôi? 】

Tề Việt nghẹn lời. Thật ra, cậu ta cũng biết, việc này là cậu ta làm không đúng.

Nhưng bảo cậu ta lập tức bước xuống khỏi đài cao Trần Lâm dựng lên là điều không thể. Dù sai, cậu ta vẫn phải giữ thể diện, chờ Trần Lâm đưa bậc thang xuống.

Nghĩ thông suốt, Tề Việt hừ lạnh, giọng nói đầy châm chọc:

【 Trần Lâm, mày có tư cách gì quản tao? Mày là cha tao hay là mẹ tao?

Mày có tư cách gì đòi hỏi tao phải chung thủy với mày?

Đều là người lớn, lại đều là đàn ông, đừng có bày trò trung trinh với tao nữa.

Tao muốn ngủ với ai là quyền của tao, hôm nay hẹn người này, ngày mai hẹn người khác là quyền lợi của tao.

Tao là đàn ông, bộ tiêu chuẩn đạo đức xiềng xích phụ nữ không trói buộc được tao, mày không ưa tao thì mày đi c.h.ế.t đi! 】

Cách cánh cửa sắt, họ im lặng rất lâu. Tề Việt đang chờ Trần Lâm mềm lòng. Trần Lâm lại quay lưng bỏ đi.

Sau ba ngày bị bỏ đói, Trần Lâm mở cửa sắt. Tề Việt đang nằm trên giường, đột nhiên bị ánh sáng kích thích, theo bản năng nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, Trần Lâm đã đứng trước mặt cậu ta. Cậu ta chưa kịp nói gì, Trần Lâm liền một tay bế xốc cậu ta lên, đi ra ngoài.

Tề Việt vừa thở dốc, vừa thều thào mắng Trần Lâm:

【 Mày nghĩ nhốt tao ba ngày thì tao sẽ sợ mày sao, tao nói cho mày biết không có cửa đâu...】

【 Nói ít thôi, em ba ngày không uống nước, giọng đã khản rồi. 】

Trần Lâm nói, bưng ly nước lọc đã nguội trên bàn rót vào môi khô khốc của cậu ta, suýt chút nữa khiến Tề Việt sặc chết.

【 Trần... Lâm... Khụ khụ... Tao CNM! 】

Tề Việt ho đến muốn bật cả phổi ra, nước mắt sinh lý cũng trào ra. Trần Lâm lại làm như không thấy, anh ta nhàn nhạt nói:

【 Cơm chiên trứng ăn không? 】

【 Không ăn. Anh thả tôi xuống, tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm.

Ai thích ăn cái đồ tồi tàn anh làm?! Tôi đâu phải không có cơm mà ăn! 】

Trần Lâm chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, rồi ôm cậu ta xuống lầu hai.

Để Tề Việt không trốn thoát, anh ta cố ý cột cậu ta vào ghế.

Bị đói ba ngày, Tề Việt căn bản không còn sức lực chống cự, chỉ có thể nghiến răng nhìn bóng lưng Trần Lâm bận rộn trong bếp, nguyền rủa anh ta c.h.ế.t không toàn thây.

Tề Việt giống đại đa số đàn ông, tính thú rất mạnh. Nhu cầu thật sự luôn là tiền và tình dục, thứ gọi là tình yêu đối với cậu ta quá nhàm chán.

Cảm nhận tình yêu hay yêu một người đều mệt như nhau, việc không có lợi lộc, Tề Việt đương nhiên không muốn làm.

Trước kia cậu ta không yêu Trần Lâm. Hiện tại, cậu ta hận Trần Lâm, hận anh ta đã hủy đi đặc quyền đàn ông của mình.

Chỉ riêng điểm này thôi, Trần Lâm đã đáng c.h.ế.t rồi. Chưa kể đến sự ngược đãi về tinh thần và thể xác.

Mười phút sau, Trần Lâm bưng chén cơm chiên trứng nóng hổi, đặt trước mặt Tề Việt.

Nhưng lại không đưa đũa, cũng không cởi trói cho cậu ta, chỉ dùng ánh mắt không chút cảm xúc nhìn cậu ta, nhàn nhạt nói:

【 Ăn đi. 】

Tề Việt nổi điên, muốn chửi mắng Trần Lâm một trận, nhưng lại nhịn xuống.

Mấy ngày nay, cậu ta mắng đến mỏi miệng, cũng chẳng gây tổn hại gì cho Trần Lâm. Ngược lại, chính cậu ta càng mắng càng tức, suýt tự mình tức chết.

Tề Việt hít một hơi thật sâu, cắn răng cố nén giận:

【 Mày mẹ nó.... Mày không cởi trói tao thì làm sao tao ăn? 】

【 Ăn giống như chó. 】

Trần Lâm thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt nhìn cậu ta chỉ có sự lạnh lùng vô cảm.

【 Mày, mày coi tao là cái gì?! 】

Tề Việt không nhịn được nữa, gào lên.

【 Em coi tôi là cái gì, tôi liền coi em là cái đó.

Em coi tôi là người, tôi sẽ tôn em như thần.

Em yêu tôi một chút, tôi sẽ cho em cả tính mạng.

Em coi tôi là súc vật, tôi sẽ dỗ dành, cưng chiều em.

Em coi tôi là người đã chết, không tồn tại, thì tôi sẽ khiến em cũng đau đớn như tôi. 】

Trần Lâm ngồi bên cạnh bàn ăn, tay chống đầu, ý cười trong mắt giống như sự khiêu khích của kẻ chiến thắng, ngữ khí thờ ơ.

Ít nhất Tề Việt đã hiểu như vậy. Nhưng chỉ có Trần Lâm biết, giờ phút này anh ta thống khổ đến mức nào. Cái gọi là cười, bất quá là cười khổ.

Tề Việt nhìn ánh mắt lạnh băng của anh ta, cuối cùng cũng có chút hối hận.

Nhưng không phải hối hận ngoại tình, mà là hối hận không giấu giếm kỹ. Khiến Trần Lâm không ngừng gây phiền phức.

Tề Việt suy nghĩ một chút, ngữ khí cứng rắn bỗng mềm xuống một nửa:

【 Anh làm quá rồi đấy, đừng có làm loạn nữa. Mau cởi trói cho tôi. 】

【 Không ăn? 】

Trần Lâm bưng chén cơm chiên trứng lên, tròng mắt đen láy phát ra ánh sáng lạnh băng như pha lê, giọng nói khàn khàn.

【 Tôi đương nhiên không ăn...】

Tề Việt chưa dứt lời, Trần Lâm liền đổ cơm chiên trứng vào thùng rác, giọng nói nhẹ nhàng như mưa bụi mùa đông, lạnh buốt:

【 Không muốn ăn? Vậy đừng ăn. 】

Tề Việt nghẹn lời, đột nhiên ý thức được, Trần Lâm dường như làm thật. Chuyện này không chỉ đơn giản là muốn ép cậu ta nhận lỗi.

Tề Việt vốn yếu mềm, lập tức chịu thua, nước mắt rơi từng giọt, khóc thút thít, hốc mắt đỏ hoe, trông đặc biệt đáng thương:

【 Tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ phản bội anh nữa.

Tôi thề, nếu tôi còn lăng nhăng với người đàn ông khác, tôi sẽ c.h.ế.t không toàn thây...】

Chiêu này Tề Việt dùng lần nào cũng hiệu nghiệm. Đáng tiếc, lần này cậu ta không đợi được cái ôm và lời an ủi của Trần Lâm.

Trần Lâm chỉ lạnh lùng nhìn cậu ta, như nhìn một người xa lạ. Tề Việt hoảng loạn.

Cậu ta không sợ Trần Lâm không yêu mình. Cậu ta sợ Trần Lâm sẽ làm hại mình.

Trần Lâm xoay người vào bếp, cầm một con d.a.o tiến lại gần Tề Việt.

Tim Tề Việt treo ngược lên cổ họng, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

【 Trần Lâm, anh muốn làm gì tôi?! Tôi không phải đã xin lỗi anh rồi sao?

Anh còn muốn tôi thế nào nữa? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám g.i.ế.c người, anh cũng sẽ bị phán tử hình...】

Trần Lâm không để ý đến cậu ta, chỉ dùng d.a.o cắt phăng sợi dây trên người cậu ta, rồi ném lại một câu và đi vào phòng:

【 Em đi đi, đừng trở lại. 】

Tề Việt nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta sững sờ, rồi từ từ đứng dậy.

Vì ba ngày không ăn, chân cẳng cậu ta mềm nhũn.

Cậu ta vội vàng tìm đồ ăn lót dạ, hồi phục sức lực rồi thu thập giấy tờ quan trọng, chạy trốn không dừng lại.

Cậu ta về nhà mình, sống cuộc sống bình thường. Vừa đúng lúc, bộ phim Tiêu Hằng tìm cho cậu ta bắt đầu quay, cậu ta cũng vào đoàn phim.

Đến ngày thứ bảy làm việc, cậu ta gặp một ác mộng. Cậu ta mơ thấy sau khi cậu ta đi, Trần Lâm đã c.ắ.t c.ổ tay tự sát trong bồn tắm. Máu loãng chảy đầy sàn.

Tề Việt bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Hơn nửa đêm, cậu ta lái chiếc xe Tiêu Hằng tặng, chạy như điên đến biệt thự của Trần Lâm.

 

back top