Biệt thự tối đen như mực, Tề Việt mò mẫm bật đèn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cục tuyết trên cây “Bang” một tiếng rơi xuống. Tề Việt đột nhiên thấy lạnh, theo bản năng bọc chặt áo khoác.
Cậu ta hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng ngủ Trần Lâm và bật đèn.
Ngay sau đó, cậu ta ngửi thấy một mùi m.á.u tanh. Linh tính bất an càng thêm mãnh liệt.
Cậu ta xông vào phòng tắm, thấy cảnh tượng khiến cậu ta ám ảnh suốt đời. Máu loãng khắp nơi, mặt Trần Lâm trắng bệch không còn chút máu, trông như đã c.h.ế.t mấy ngày rồi.
【 Trần Lâm! Trần Lâm anh tỉnh lại đi.... Anh muốn tôi quay về thì gọi điện cho tôi chứ, anh làm cái quái gì vậy?! 】
【 Trần Lâm, anh đừng làm tôi sợ...】
Tề Việt khóc nước mắt nước mũi tèm lem, luống cuống không biết phải làm gì.
Cậu ta kéo Trần Lâm ra khỏi phòng tắm, quỳ trên sàn liều mạng gọi, tát vào mặt anh ta, muốn đánh thức anh ta, nhưng Trần Lâm vẫn nhắm nghiền hai mắt, không một tiếng động.
Tề Việt đột nhiên ý thức được điều gì đó, đưa tay xuống mũi anh ta kiểm tra, sắc mặt lập tức tái nhợt tột độ.
Tầm mắt cậu ta dừng lại trên cổ tay đầy vết thương của Trần Lâm, môi không ngừng run rẩy:
【 Trần Lâm.... Trần Lâm xem như anh giỏi... Nếu anh có thể tỉnh lại, tôi có thể thử yêu anh...】
Nước mắt Tề Việt từng giọt rơi trên mặt Trần Lâm. Trần Lâm vẫn bất động.
Tề Việt lấy điện thoại gọi xe cấp cứu. Sau khi cấp cứu, bác sĩ thông báo Trần Lâm đã tử vong tại chỗ.
Vị bác sĩ đã quen với sinh ly tử biệt, nhìn Tề Việt đang ngây dại, lãnh đạm nói:
【 Bệnh nhân đã c.h.ế.t được ba ngày. Đề nghị từ bỏ cứu chữa. 】
Tề Việt ôm Trần Lâm nên người đầy vết máu. Nghe bác sĩ nói, cậu ta gật đầu ngơ ngác, rồi lập tức phủ nhận:
【 Anh ấy có thể là c.h.ế.t giả, đang đùa tôi thôi mà...】
【 Không, bệnh nhân đã tử vong nhiều ngày. Nếu không phải mùa đông, t.h.i t.h.ể đã có mùi thối. 】
Bác sĩ vô tình cắt ngang lời Tề Việt.
Tề Việt mặc kệ bác sĩ nói gì, vẫn yêu cầu đưa Trần Lâm đi điều trị.
Ngoài ICU, người nhà họ Trần vội vã đến. Mẹ Trần tuy 50 tuổi nhưng trông rất trẻ và thời thượng. Trần Lâm thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, sự thanh tú và anh khí kết hợp vừa vặn.
Mẹ Trần tiến lên tát cậu ta hai cái, gào lên trong sự suy sụp:
【 Có phải mày đã hại c.h.ế.t con trai tao không?! Mày nói đi! 】
Tề Việt không nói một lời, mặc cho mẹ Trần đánh chửi.
Trần Nhược Sinh (anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Lâm) gấp gáp trở về từ Mỹ lại tỏ vẻ bình tĩnh, không vội vàng mà báo cảnh sát.
Trần Lâm chỉ là con riêng, không phải em trai ruột của hắn, hắn chỉ đến làm cho có lệ.
Tề Việt bị cảnh sát đưa đi điều tra và tạm giam vài ngày.
Nhưng nghi ngờ của cậu ta nhanh chóng được xóa bỏ. Bởi vì nguyên nhân cái c.h.ế.t của Trần Lâm là tự sát.
Hơn nữa, Tề Việt có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ.
Ngày ra khỏi đồn cảnh sát, phóng viên vây kín cửa. Trong cái thời đại còn phong kiến này, tin tức về việc nam thứ trở thành nghi phạm g.i.ế.c người cộng thêm là người đồng tính nam lập tức lên trang nhất.
【 Xin hỏi, quan hệ của anh và Trần Lâm là gì? 】
【 Nghe nói, hai người là đồng tính nam, có phải là người yêu không? 】
【 Cái c.h.ế.t của anh ấy, có liên quan đến anh không? 】
.....
Tề Việt không biết mình đã đi ra khỏi đám đông như thế nào. Cậu ta chỉ biết, sau khi ngủ ba ngày ba đêm.
Tỉnh dậy ngày đó, cậu ta đã thân bại danh liệt.
Nhưng những điều đó, đối với cậu ta không còn quan trọng nữa. Cái c.h.ế.t của Trần Lâm, khiến cậu ta một lần nữa nhìn nhận từ "yêu" này.
Cậu ta thật sự không hiểu, tại sao Trần Lâm lại tìm đến cái chết. Cậu ta nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cuối cùng đầu óc rối tung như hồ nhão.
Cậu ta bắt đầu hối hận. Giá như ngày đó, cậu ta đã không bỏ đi thì tốt rồi.
Hai ngày sau, nhà họ Trần tổ chức tang lễ cho Trần Lâm. Tề Việt chỉ đứng nhìn từ xa chiếc quan tài dưới linh đường.
Mẹ Trần phát hiện ra cậu ta. Cậu ta nghĩ mình sắp bị đánh một trận nữa, nhưng mẹ Trần chỉ đưa cho cậu ta một cuốn sổ nhật ký bìa da trâu.
Mẹ Trần đi rồi, cậu ta mở trang đầu tiên của cuốn nhật ký:
【 Ngày 10 tháng 2 năm 2005, cậu ấy mang theo một chút dịu dàng, một chút ngượng ngùng, một chút tình cảm tối tăm không rõ ràng đi về phía tôi.
Cậu ấy nói, chào bạn, mình tên là Tề Việt, bạn tên gì, chúng ta làm bạn được không? 】
Một cơn gió thổi qua, các trang giấy lật liên tục, cuối cùng dừng lại ở trang cuối cùng:
【 Tôi nói, chúng ta phải nói chào nhau trước. Từ câu chào hỏi bắt đầu, đến khi cậu nhìn tôi thật lâu, không chịu buông tay tôi ra, nói một tiếng hẹn kiếp sau gặp lại.
Tề Việt, tạm biệt. 】
Một thời gian rất dài, Tề Việt không hiểu vì sao Trần Lâm lại tự sát.
Sau này, cậu ta dần dần hiểu ra. Người như Trần Lâm, chính là tồn tại vì tình yêu.
Sống là để cảm nhận và tìm kiếm tình yêu. Chết, cũng là một cách khác để yêu.
Tề Việt sẽ không vì cái c.h.ế.t của Trần Lâm mà giữ thân như ngọc.
Cũng không thể ngày ngày rơi lệ đau buồn.
Bất quá là, vào những đêm nồng nhiệt nào đó, khi vuốt ve khuôn mặt của người nằm cạnh, trong lòng khó tránh khỏi một chút hốt hoảng. Sau đó thở dài một tiếng, gọi: đồ ngốc.
Sau khi Trần Lâm chết, Tề Việt ngay lập tức liên lạc lại với Tiêu Hằng. Tiêu Hằng ở Mỹ, tìm mọi cách để trộm hộ chiếu chuẩn bị trốn đi.
Nhưng Lý Thiểm ngày nào cũng đến, tìm cậu ta nói những lời vô nghĩa, rồi tìm cơ hội đụng chạm thân thể.
Tiêu Hằng không chịu nổi chửi ầm lên, Lý Thiểm liền nhàn nhạt nói: Cậu ngủ với ai mà chẳng ngủ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu cứ để tôi chiếm tiện nghi trước đi.
Tiêu Hằng nhìn bộ dạng mặt dày trơ trẽn của anh ta, hận không thể bóp c.h.ế.t anh ta.
Mặc dù Tiêu Hằng cũng là một tra nam ăn chơi.
Nhưng, khi bị một người mình vô cùng ghét, dùng ánh mắt săn mồi đánh giá từ trên xuống dưới, cứ như giây tiếp theo anh ta sẽ lột sạch rồi đè cậu ta xuống.
Có thể tưởng tượng, Tiêu Hằng trong lòng cảm thấy khó chịu đến mức nào. Cậu ta sợ hãi, cứ nói nhiều một lời với Lý Thiểm, anh ta sẽ sướng.
Tiêu Hằng thông minh từ bỏ việc giao tiếp với Lý Thiểm. Dù sao cậu ta nói gì, Lý Thiểm trong đầu cũng chỉ có chuyện đó.
Lý Thiểm cũng chẳng màng sắc mặt khó coi của Tiêu Hằng, thừa dịp nhà họ Tiêu không có ai, cố tình chen lên, ôm vai Tiêu Hằng, ra vẻ anh em tốt nhất thiên hạ.
【 Hôm nay nhà cậu cũng không có ai, hay là đến nhà tôi đi, tôi tự mình xuống bếp nấu cơm cho cậu.
Để cậu nếm thử tay nghề của tôi, biết đâu ăn xong cậu sẽ đổi ý. 】
【 Lý Thiểm, tại sao mày cứ như âm hồn không tan bám lấy tao vậy?!
Ngoài kia bao nhiêu mỹ nhân, tại sao mày cứ phải quấn lấy tao, mày thấy có ý nghĩa sao?! 】
Tiêu Hằng muốn gỡ bàn tay anh ta đang ôm vai mình xuống, nhưng không tài nào gỡ được.
Lý Thiểm cao gần hai mét, toàn thân cơ bắp săn chắc, nhìn gần như một ngọn núi.
Tiêu Hằng là người biết võ, đối phó với ba người đàn ông bình thường không thành vấn đề.
Nhưng so với Lý Thiểm thì không thể. Sức lực của Lý Thiểm lớn đến kinh người, có thể nói là trời sinh thần lực. Cho nên, Tiêu Hằng đối với Lý Thiểm căn bản là bó tay.
Cậu ta nghiến răng nói:
【 Mày có thể buông tao ra rồi nói chuyện đàng hoàng với tao được không? 】
【 Không thể. Tôi chỉ muốn ôm em. Ta chỉ thích em. 】
Lý Thiểm nói rồi cúi xuống, hôn cậu ta một cái. Bảo mẫu trong nhà, đều làm như không thấy.
Tiêu Hằng sụp đổ, cảm thấy mình bị ô uế, phá vỡ nói:
【 Lý Thiểm, rốt cuộc thích tao cái gì?!
Tao năm nay 30 rồi, không còn trẻ.
Mày nếu thiếu đàn ông, tao ra đường tìm cho mày, tuyệt đối trẻ hơn ta, đẹp trai hơn tao, dáng người ngon hơn tao, bảo đảm mày hài lòng....】
【 Tiêu Hằng, anh yêu em. 】
Lý Thiểm cắt ngang lời cậu ta.
Ngay sau đó, giữa họ rơi vào sự im lặng quỷ dị. Cơ mặt Tiêu Hằng cứng lại, nhìn Lý Thiểm với vẻ mặt như thấy ma, sững sờ hồi lâu mới kinh ngạc nói:
【 Lý Thiểm, mày sẽ không thật sự bị lú lẫn đấy chứ? 】
【 Tôi yêu em, em không tin tôi cũng không có cách nào. 】
