HẮN ĐÃ QUÊN TÔI SAU 6 NĂM GIAM CẦM

Chương 48: Lời Tỏ Tình

Lý Thiểm mặt vô cảm nhìn Tiêu Hằng, ngoài mặt tưởng chừng bình thản nhưng kỳ thực trong biểu cảm tinh tế lại ẩn chứa chút lo lắng.

Tiêu Hằng nhân lúc anh ta chưa kịp phản ứng, đột nhiên đẩy anh ta ra, lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách:

【 Anh vẫn nên đi kiểm tra đầu óc đi, tôi không phải bác sĩ nên không trị hết được anh đâu. 】

Lý Thiểm không tiến lại gần, chỉ đứng tại chỗ nhìn cậu ta, thần sắc có chút khổ sở:

【 Anh đại khái là nhận ra mình thích em vào lúc em 18 tuổi.

Sau này, tình cảm dành cho em càng ngày càng sâu, anh cũng không thể tự lừa dối mình được nữa. 】

【 Ý anh là, anh là đồng tính luyến ái? 】

【 Không phải, anh chỉ có cảm giác với một mình em thôi. 】

Đầu óc Tiêu Hằng đơ ra một lát. Cậu ta hơi khó hiểu trước khối lượng thông tin khổng lồ trong câu nói của Lý Thiểm.

Trong suy nghĩ của cậu ta, cậu ta vẫn luôn cho rằng Lý Thiểm chỉ là một gã đồng tính thiếu đạo đức.

Quấn lấy cậu ta, cũng chẳng qua vì thể xác. Không trách Tiêu Hằng nghĩ vậy, dù sao chính cậu ta là đàn ông, cậu ta quá rõ suy nghĩ của đàn ông.

Giữa nam nữ còn có thể liên quan đến tình cảm. Còn giữa nam và nam, cũng chỉ còn lại chuyện thể xác mà thôi.

Tiêu Hằng đang mải suy nghĩ, Lý Thiểm tiến lại gần cậu ta, từng bước một.

【 Thật ra, những năm đó anh rất đau khổ.

Anh nhìn bên cạnh em xuất hiện một khuôn mặt xa lạ này đến khuôn mặt xa lạ khác, anh nhìn em lên giường với người đàn ông này đến người đàn ông khác, anh ghen tỵ đến phát điên.

Anh muốn ngăn cản em, nhưng lại phát hiện mình căn bản không có lập trường để quản em. 】

Tiêu Hằng bị anh ta bức bách phải liên tiếp lùi lại:

【 Anh vốn dĩ đã không có lập trường quản tôi, từ trước đến nay anh đều là xen vào việc người khác mà thôi. 】

【 Em nói rất đúng, anh không có lập trường.

Cho nên anh đã vứt bỏ cảm giác đạo đức đó. Bản tính của đàn ông nói với anh, yêu một người thì phải đi tranh giành, phải chiếm đoạt.

Cho dù tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, cũng không tiếc ra tay. 】

【 Em là của anh, Tiêu Hằng. 】

Ánh mắt Lý Thiểm đầy vẻ xâm lược và chiếm hữu cực độ khiến Tiêu Hằng rùng mình, cậu ta xoay người cất bước bỏ chạy.

Hành động của Lý Thiểm lại càng nhanh hơn, anh ta xông lên từ phía sau ôm chặt lấy cậu ta.

Cơ thể hai người dán sát vào nhau. Tiêu Hằng cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp cường tráng và nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Lý Thiểm.

Trong lòng cậu ta xẹt qua một tia cảm xúc khác lạ. Nhưng phần lớn vẫn là khó chịu.

【 Chúng ta bên nhau đi, Tiêu Hằng. Cùng anh thử xem, anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em. 】

【 Anh cút xa một chút, được không hả? 】

【 Không được. 】

Lý Thiểm nghiêm trang nhìn cậu ta.

Tiêu Hằng:.....

Cuối cùng vẫn là Tiêu Cẩn vừa vặn trở về, mới giúp Tiêu Hằng tránh thoát một kiếp.

Đêm đó, Tiêu Hằng liền trộm được hộ chiếu chuẩn bị lén lút qua hai ngày bay trở về trong nước.

Cũng đang ở Los Angeles, Phó Hân Châu, vì muốn gặp Hình Vân một lần, đã ép buộc khối lượng công việc hai tháng xuống chỉ còn hơn nửa tháng, sau đó vượt qua mấy vạn cây số, ngồi máy bay một ngày một đêm bay trở về trong nước.

Phó Hân Châu giải thích với Trần Nhược Sinh là: Hình Vân không coi anh ta ra gì, anh ta phải quay về tìm cậu ta gây sự, cho cậu ta thấy mặt.

Trần Nhược Sinh mỉa mai anh ta: hết lý do rồi sao. Vốn dĩ, Trần Nhược Sinh không tính toán trở về.

Nhưng cha hắn lên tiếng, bảo hắn phải về thắp hương cho người em trai ngốc nghếch tự sát vì tình yêu, hắn không còn cách nào khác đành đi theo Phó Hân Châu.

Hình Vân gặp Phó Hân Châu lúc 6 giờ chiều. Hôm đó cậu ta chuẩn bị tăng ca.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đã về hết, chỉ còn lại một mình cậu ta. Sau đó, cửa phòng thí nghiệm bị gõ vang.

Một tháng không gặp, Hình Vân đã cố ý hay vô tình quên hết Phó Hân Châu.

Cậu ta hoàn toàn không nghĩ tới Phó Hân Châu sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Cậu ta nhìn người đàn ông gầy đi rất nhiều trước mắt, sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại:

【 Anh tới làm gì? 】

Trái tim nóng bỏng của Phó Hân Châu bị giọng điệu lạnh nhạt của cậu ta dội một gáo nước lạnh thấu tim, mọi sự mong chờ đều biến thành trò cười của sự tự mình đa tình.

Sắc mặt anh ta lập tức âm trầm xuống.

Phó Hân Châu không tiện mở lời, Trần Nhược Sinh giúp anh ta nói:

【 Hân Châu, vì gặp em một lần, đã cố ép công việc hai tháng thành hơn nửa tháng, lại ngồi máy bay ngày đêm gấp rút quay về gặp em. Việc bên Mỹ còn chưa xử lý xong, anh ấy gặp em xong liền phải bay trở lại....】

【 Tôi không quý trọng bất cứ điều gì hắn ta làm vì tôi. 】

Hình Vân không chút khách khí cắt ngang lời Trần Nhược Sinh.

Trong phút chốc, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống điểm đóng băng. Ánh mắt Phó Hân Châu lạnh đi:

【 Ồ, em không quý trọng tôi? Vậy em quý trọng ai? Họ Tiêu? 】

【 Không liên quan đến hắn, anh đừng nhắc đến hắn. 】

【 Em còn che chở cho hắn đúng không? Tôi và em ở bên nhau nhiều năm như vậy, sao chưa thấy em bảo vệ tôi bao giờ? 】

【 Tôi không muốn thảo luận những chuyện này với anh, anh đi đi. 】

Hình Vân không muốn nảy sinh bất kỳ quan hệ nào với anh ta, chỉ muốn trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường.

Phó Hân Châu kỳ thực cũng biết mình không có lý. Nhưng loại người như anh ta, không có lý cũng phải giành bảy phần.

【 Được thôi, em có bản lĩnh. 】

【 Tôi không muốn nhìn thấy anh, làm ơn biến khỏi mắt tôi....】

Phó Hân Châu không nói hai lời, tại chỗ vác người lên vai, đi ra khỏi cổng viện nghiên cứu, nhét cậu ta vào ghế sau xe của mình, rồi anh ta cũng ngồi vào.

Trần Nhược Sinh ở ghế trước lái xe hóng chuyện, còn hai người họ cãi nhau ở phía sau.

【 Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? 】

Hình Vân bị anh ta giữ chặt, không thể cử động, giọng nói cứng nhắc đầy vẻ bực bội.

Phó Hân Châu cười lạnh:

【 Nếu tôi không khống chế được em, vậy g.i.ế.c em. Xuống địa phủ làm quỷ đi. 】

Hình Vân và Trần Nhược Sinh đều đồng loạt cho rằng, Phó Hân Châu lại muốn dùng thủ đoạn đe dọa để dọa cậu ta, ép cậu ta vào khuôn khổ.

Trần Nhược Sinh thở dài. Chiêu này thử qua bao nhiêu lần rồi, vẫn dùng. Hắn không biết, lần này Phó Hân Châu tới thật.

Đến khu biệt thự. Hình Vân bị Phó Hân Châu vác xuống tầng hầm, sau đó quăng xuống đất.

Khoảnh khắc chạm đất, Hình Vân chỉ cảm thấy cơ bắp truyền đến một trận đau nhức. Cậu ta vừa ngẩng đầu, trước mắt liền xuất hiện một cái lỗ đen như mực – là họng súng.

Thần sắc cậu ta có chút phức tạp, nhưng lại vô cùng bình tĩnh:

【 Anh muốn g.i.ế.c tôi? 】

Phó Hân Châu, người đã mất 6 năm ký ức, chỉ nghĩ Hình Vân cũng sẽ như những người khác, đối mặt với sinh tử chắc chắn sẽ sợ hãi tái mặt, lập tức quỳ xuống cầu xin.

Cho nên, sự bình tĩnh khác thường của Hình Vân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta.

【 Đúng vậy, g.i.ế.c em. Sau đó hoàn toàn giành lại quyền khống chế thân thể này. 】

Phó Hân Châu nắm chặt khẩu s.ú.n.g lục, ngón tay uốn lượn khẽ chạm cò súng. Chỉ cần anh ta hơi dùng sức ấn xuống, mọi ân oán liền đều kết thúc.

【 Vậy anh nổ s.ú.n.g đi. 】

Hình Vân nhắm mắt lại, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.

Phó Hân Châu không hiểu vì sao, nhìn cậu ta như vậy, ngược lại nảy sinh một cổ giận dữ vô danh:

【 Em nghĩ tôi không dám sao?! 】

【 Vậy anh nổ súng. Tôi không né. 】

Phó Hân Châu mấy lần muốn ấn cò súng, nhưng nhìn khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc đến tột cùng này, trái tim phảng phất bị một bàn tay lớn siết chặt, bỗng nhiên bóp mạnh, cái cảm giác thống khổ đến mức nghẹt thở giống như bão tố đột nhiên ập đến.

Sau mấy phen giãy giụa, Phó Hân Châu buông s.ú.n.g xuống.

Phó Hân Châu ra cửa, gọi Trần Nhược Sinh đi vào, hạ mệnh lệnh:

【 Giết hắn. 】

Trần Nhược Sinh suýt nữa cho rằng mình bị ảo giác:

【Cậu nói cái gì? 】

【 Giết hắn. 】

【 Cậu xác định? 】

【 Xác định. 】

Khóe miệng Trần Nhược Sinh run rẩy:

【 Cậu tới thật sao? 】

Phó Hân Châu không muốn nói nhảm với hắn, một cước đạp hắn vào phòng:

【 Cậu không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cậu. 】

Phó Hân Châu đứng ngoài cửa, chỉ cách căn phòng một bức tường.

Vài phút này, không ai biết anh ta đang có tâm trạng gì.

Ngay cả chính anh ta cũng không đọc hiểu được chính mình. Anh ta chỉ biết: Anh ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t mối đe dọa của mình.

 

back top