Tề Việt cảm thấy rất thú vị. Hơn nữa lúc đó, cậu ta nhắm vào nguồn tài chính khổng lồ trên người hắn, có đủ kiên nhẫn để chơi cùng hắn.
【 Bạch tuộc viên nhỏ, ngươi ăn không? 】
Giọng nói Tiêu Hằng kéo suy nghĩ mơ hồ của cậu ta lại.
【 Cho tôi một phần đi. 】
Trong lúc chờ đợi, có một đôi tình nhân bên đường cãi nhau đòi chia tay. Cô gái khóc lớn đến mức suy sụp, người đàn ông lạnh nhạt đứng một bên nhìn, phảng phất hắn chỉ là một người ngoài cuộc không liên quan.
【 Nháo đủ chưa? Tôi nói, tôi không yêu cô, chúng ta nên chia tay trong hòa bình đi. 】
Người đàn ông nói xong, đi thẳng không quay đầu lại. Cô gái đối với bóng lưng hắn khóc lóc gào lên:
【 Kẻ phụ bạc chân tình sẽ phải nuốt một vạn cây kim....】
Bạch tuộc viên nhỏ của Tề Việt nướng xong, ông chủ đưa hộp giấy cho cậu ta.
Cậu ta có chút thất thần ăn viên bạch tuộc trong tay. Mùi bột và bạch tuộc xộc vào mũi. Hôm nay cậu ta chưa ăn gì.
Đáng lẽ phải đói lắm, nhưng ăn được hai viên, không biết vì sao lại cảm thấy có chút khó nuốt.
Không phải là không ăn được, mà là trong lòng thực sự khó chịu.
Ánh mắt tuyệt vọng tan nát của cô gái kia làm cậu ta nhớ đến Trần Lâm. Nhớ đến Trần Lâm, nhìn cậu ta cái nhìn cuối cùng.
Hóa ra, cái nhìn đó là lời từ biệt cuối cùng.
Lúc đó, cậu ta vội vàng thoát khỏi hắn, căn bản không hề phát hiện ra sự bất thường của hắn.
【 Tôi qua bên kia ăn một chén mì, cậu tự đi dạo trước đi. 】
Tiêu Hằng ăn hết một hộp bạch tuộc viên nhỏ xong, cảm thấy chưa no nên chạy đi gọi một chén mì trộn tương.
Tề Việt lang thang không mục đích, đi dạo lung tung trên phố, dừng lại bên một thiếu niên đang vẽ tranh vỉa hè.
【 Cần vẽ một tấm không? 】
Thiếu niên mặt mày thanh tú, cười lên má có lúm đồng tiền. Cùng Trần Lâm giống nhau đều có cảm giác thiếu niên rất mạnh, nhưng mặt mày so với Trần Lâm lại kém xa.
Mặt mày Trần Lâm luôn mang vẻ u uất, mỗi ánh mắt phóng ra đều khó nén sự bi thương.
Thiếu niên trước mắt lại như một đóa hướng dương, có sức sống cực mạnh, cười lên đặc biệt rạng rỡ.
【 Cậu là sinh viên nghệ thuật? 】
【 Đúng vậy, tôi học ở trường nghệ thuật, nghỉ thì ra đây bày quán kiếm chút chi phí sinh hoạt. Muốn vẽ một tấm không? 】
【 Được, giúp tôi vẽ một tấm đi. 】
Tề Việt ngồi trên ghế đẩu, nhìn thiếu niên ngây người.
Cảnh tượng này, quá quen thuộc. Quen thuộc đến mức, cậu ta hoảng hốt tưởng mình quay về thời điểm mới quen Trần Lâm.
Năm đó, Trần Lâm mười tám, cậu ta 24. Trần Lâm vẽ tranh, cậu ta liền làm người mẫu cho hắn.
Trần Lâm luôn không ngại phiền phức vẽ cậu ta. Còn nói muốn vẽ đủ một vạn tấm.
Tề Việt hỏi hắn, lặp đi lặp lại vẽ cùng một người có ý nghĩa gì sao? Môi Trần Lâm kéo ra một nụ cười nhạt:
Giới mỹ thuật có một lời đồn, chỉ cần đem người mình yêu vẽ một vạn lần, như vậy đời đời kiếp kiếp đều sẽ nhớ rõ linh hồn của người mình yêu.
Sau này, một vạn tấm tranh đó, Trần Lâm đã vẽ đủ. Hắn lại không chút quay đầu rời đi.
Hai mươi phút sau, thiếu niên dừng bút, đưa bức phác họa vào tay cậu ta.
【 Vẽ xong rồi. Tiên sinh xem được không? 】
Tề Việt đối diện với đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi của thiếu niên, liếc mắt nhìn bức tranh trong tay, cười nói:
【 So với hắn thì còn kém một chút. 】
Thiếu niên theo bản năng hỏi lại:
【 Ai cơ? 】
【 Ngươi không quen biết đâu. 】
Thiếu niên hứng thú:
【 Vòng mỹ thuật rất nhỏ, nói không chừng tôi còn nhận ra hắn. 】
Tề Việt chớp mắt:
【 Trần Lâm, ngươi nhận ra không? 】
【 Nhận ra chứ, chắc chắn là nhận ra rồi. Học trưởng Trần Lâm chính là thần tượng của tôi, học trưởng năm nhất đã đoạt được giải thưởng danh giá nhất trong và ngoài nước rồi....】
Thiếu niên nói một tràng dài về vinh quang đoạt giải của Trần Lâm. Tề Việt bỗng nhiên cảm thấy, dường như cậu ta không hiểu biết nhiều về Trần Lâm.
Ngay cả khi, giữa họ đã dây dưa rất lâu. Trần Lâm trong mắt cậu ta, chỉ là một người biết vẽ tranh. Chẳng qua, vẽ giỏi hơn người khác một chút mà thôi.
Thiếu niên lải nhải bày tỏ sự sùng bái đối với Trần Lâm.
Tề Việt nhận lấy bức phác họa trong tay cậu ta, ngón tay lướt qua mặt mày, cảm giác thô ráp của giấy xẹt qua đầu ngón tay, có cảm giác không giống nhau.
【 Chỗ này cậu vẽ nhẹ một chút, nếu là hắn sẽ xử lý tốt hơn. 】
Thiếu niên cuối cùng cũng ngừng sự sùng bái dành cho Trần Lâm:
【 Vậy tôi sửa lại...】
【 Không cần, cứ như vậy đi. 】
Tề Việt nói rồi lấy một vạn tiền mặt trên người, đếm mười tờ tiền đỏ đưa cho cậu ta.
【 Nhiều quá, mười lăm đồng là đủ rồi. 】
Thiếu niên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, có vẻ hơi hoảng hốt.
【 Cầm lấy đi. Vẽ cho tốt, nói không chừng sau này cậu còn giỏi hơn hắn. 】
Tề Việt nói xong, không đợi cậu ta phản ứng, nhét tiền vào túi cậu ta, xoay người đi.
【 Cảm ơn tiên sinh. 】
Giọng nói mềm mại của thiếu niên truyền đến từ phía sau, Tề Việt không quay đầu lại, chỉ giơ tay ý bảo đã nghe.
Đi được vài bước, ở ngã tư đường gặp phải Tiêu Hằng. Tiêu Hằng ngậm điếu thuốc, hai tay đút vào túi áo khoác, nghiêng đầu hờ hững:
【 Ăn no chưa, ăn no rồi chúng ta về. 】
【 Đi thôi, tối nay không có khẩu vị. 】
Tiêu Hằng liếc mắt nhìn bức tranh trong tay cậu ta, ánh mắt có chút thâm ý:
【 Người khác đói bụng tìm đồ ăn, ngươi lại làm vẻ tao nhã, tìm người vẽ tranh lấp đầy bụng. 】
Tề Việt không phải là không nghe ra lời trêu chọc của Tiêu Hằng, cậu ta ứng phó qua loa, cùng bước về hướng khách sạn.
Đến cửa khách sạn, cậu ta thuận tay vứt bức tranh vào thùng rác.
Tiêu Hằng ném tàn thuốc vào thùng rác:
【 Cố ý nhờ người vẽ, vứt đi làm gì? 】
【 Vẽ không đẹp lắm. 】
【 Trần Lâm vẽ thì đẹp à? 】
Tề Việt lần đầu tiên cho Tiêu Hằng thấy sắc mặt, ngữ khí cũng rất gắt:
【 Có thể đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi nữa không? 】
Tiêu Hằng cũng nổi cáu:
【 Tôi nói hai câu thì sao, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu, cho rằng mình tài giỏi lắm....】
Tề Việt nắm chặt nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi. Tiêu Hằng không chỉ sỉ nhục cậu ta, mà còn sỉ nhục cả Trần Lâm.
Tề Việt từ sớm đã lăn lộn giang hồ, là một người rất biết nhẫn nhịn.
Nhưng giờ phút này, cậu ta hoàn toàn không khống chế được sự phẫn nộ của mình.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, đ.ấ.m mạnh vào Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh trúng, lùi về sau hai bước, không dám tin nhìn cậu ta.
Tiêu Hằng phản ứng lại sau, xông lên ấn Tề Việt xuống đất đ.ấ.m túi bụi, đ.ấ.m đến mức cậu ta vỡ đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập.
Bảo vệ khách sạn sợ xảy ra chuyện, vội vàng tiến lên ngăn cản. Nhưng giờ phút này, Tề Việt đã mất đi ý thức.
Họ chỉ có thể gọi xe cứu thương, đưa người đến bệnh viện điều trị.
Làm xong biên bản, Tiêu Hằng từ đồn cảnh sát về đến nhà khi đã là ba giờ sáng.
Cậu ta nằm lên giường, ôm lấy Hình Vân từ phía sau. Không biết vì sao, trong lòng dâng lên chút áy náy. Vì thế ôm Hình Vân càng chặt hơn.
Hình Vân vẫn bất động mặc cho Tiêu Hằng ôm, khóe miệng khẽ cười,
【 Chịu quay về rồi à? 】
Tiêu Hằng hiếm khi chột dạ:
【 Tôi chỉ là đói bụng, đi ra ngoài ăn chút đồ. Em đừng nghĩ nhiều. 】
【 Ừm. Tôi ngủ rồi, anh đừng ôm tôi, tôi nóng. 】
【 Ngày mùa đông, nhiệt độ trên người em không đủ, tôi cho em che ấm. 】
【 Tôi nói chuyện, anh không nghe thấy đúng không? Tôi nói tôi nóng, tránh xa tôi ra một chút. 】
Tiêu Hằng vốn là một thiếu gia được nuông chiều từ bé, hơn nữa sau khi họ ở bên nhau, Hình Vân vĩnh viễn là bên thỏa hiệp. Cho nên, Tiêu Hằng lập tức nổi tính.
【 Không ôm thì không ôm, làm như ai thèm quý trọng cậu lắm ấy. 】
Cậu ta kéo chăn, xoay người quay lưng về phía Hình Vân, nhắm mắt lại ngủ ngay. Cậu ta vẫn luôn vô tâm vô phế như vậy.
Hình Vân cũng không biết cậu ta đã ngủ hay chưa, trầm mặc một hồi rồi nói:
【 Chúng ta chia tay đi. 】
Đáp lại cậu ta là tiếng hít thở đều đặn có tiết tấu của Tiêu Hằng.
Hình Vân khẽ cười một tiếng, nụ cười mang chút châm biếm và chua xót.
Mấy ngày này, công việc của Hình Vân rất không thuận lợi. Vì cậu ta tố cáo vấn đề giả mạo số liệu của lãnh đạo mới nhậm chức, nên cậu ta bị gây khó dễ khắp nơi.
Vị lãnh đạo này giảm bớt một nửa kinh phí của cậu ta, và tìm đủ mọi lý do để soi mói.
Ngay cả sư đệ cũng khuyên cậu ta, không cần quá tích cực như vậy.
Tháng 12 ở Bắc Kinh, lại làm lại lạnh. Tuyết lông ngỗng từ trời bay lả tả rơi xuống.
Tuyết đọng trên mặt đất rất dày. Người đi đường dẫm vào, sẽ để lại một dấu chân.
Tiêu Hằng vì lý do bỏ việc, cho nên hoạt động hằng ngày cơ bản là ăn chơi nhậu nhẹt.
Gần Tết, Tiêu Hằng tiện miệng đề nghị cùng Hình Vân về nhà gặp mẹ cậu ta.
Hình Vân chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Nửa tháng sau, cơ quan Hình Vân nghỉ Tết.
Tiêu Hằng gần đây vừa kiếm được một nam sinh viên mới, đang rất cao hứng, thường xuyên tìm cớ không về nhà, ngủ qua đêm bên ngoài. Hình Vân cũng không bận tâm đến cậu ta.
Ngày nghỉ Tết, Hình Vân ở trong nhà thu dọn đồ đạc, đóng gói hành lý xong, ngồi máy bay bay đi Trịnh Châu, Hà Nam.
Sau đó lại đi xe buýt xách vali trở về quê nhà ở nông thôn. Mẹ cậu ta đã đợi cậu ta ở cửa từ lâu. Năm tháng đã để lại từng vết hằn trên khuôn mặt bà.
【 Mẹ. 】
【 Mẹ đã làm sẵn đồ ăn cho con rồi, mau vào ăn cơm. 】
Hình Vân uống hết một bát lớn súp cay Hà Nam xuống bụng, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, còn muốn uống thêm một bát nữa, bị mẹ cậu ta gọi lại.
【 Ăn gà đi con, đây là gà ta mẹ nuôi, bổ dưỡng lắm.
Cả cá chép nữa con cũng nếm thử, đừng cứ uống súp cay Hà Nam mãi, uống no rồi còn nuốt trôi được các món khác sao. 】
【 Mẹ, mẹ lại không biết, con chỉ thích vậy thôi. Ở bên ngoài con không uống được súp cay Hà Nam chính tông. 】
Hình Vân ăn uống no đủ, về phòng tắm nước ấm, rồi nằm trên giường đọc sách. Mẹ cậu ta gõ cửa ngoài.
【 Vào đi. 】
Mẹ cậu ta vào lấy đồ, lúc đi đột nhiên hỏi cậu ta:
【 Cậu bé năm nào cũng về ăn Tết cùng con đâu rồi? 】
【 À, năm nay cậu ấy không rảnh. 】
【 Hai đứa cãi nhau à? 】
Thật ra mẹ Hình tư tưởng rất thoáng, tuy Hình Vân vẫn luôn nói Phó Hân Châu chỉ là bạn bè.
Nhưng trong lòng mẹ Hình sớm đã có suy đoán, chỉ là không nỡ làm con trai khó xử nên chưa nói ra.
【 Vâng, cậu ấy sau này đều sẽ không về ăn Tết cùng con nữa. 】
【 Tại sao? 】
Mẹ Hình còn chưa nói dứt lời. Ngoài cửa có người gọi:
【 Có ai ở nhà không. 】
【 Ai vậy? 】
Mẹ Hình ra cửa xem người đến là ai, kết quả là mấy khuôn mặt xa lạ:
【 Đây là quà tặng Phó tổng chúng tôi đặc biệt nhờ chúng tôi đưa về, đồ vật chúng tôi để ở đây nhé. 】
Mẹ Hình nhìn một đống lớn hộp quà quý giá trên mặt đất, sững sờ.
Hình Vân lúc này cũng đi ra từ phòng, cậu ta nhíu mày nhìn những thứ bồi bổ lộn xộn này:
【 Mẹ, nếu mẹ thấy chiếm chỗ thì cứ vứt đi như rác rưởi. 】
【 Không thể vứt được, con nhìn xem đây là đông trùng hạ thảo này, con nhìn lại nhân sâm này, sao có thể vứt được. 】
【 Tùy mẹ vậy. 】
Hình Vân đi ra ngoài. Đi bộ một lúc trên con đường nhỏ ở nông thôn. Phó Hân Châu gọi điện thoại đến:
【 Nhận được đồ vật chưa? 】
【 Tôi không bảo anh gửi. 】
【 Năm nay tôi rất bận, không thể về nhà ăn Tết cùng em...】
【 Tôi không cần cảm ơn. 】
Hình Vân nói xong liền cúp điện thoại.
Đến buổi tối, Tiêu Hằng gọi điện thoại cho cậu ta:
【 Em đi đâu? Sao không có ở nhà. 】
【 Tôi về nhà ăn Tết. 】
【 Sao ngươi không bảo tôi về cùng em. 】
Hình Vân vừa lật trang sách, vừa trả lời cậu ta:
【 Chúng ta chia tay đi. 】
【 Em đều đã biết rồi sao? 】
【 Ừm. 】
Tiêu Hằng trầm mặc một lúc:
【 Tôi xin lỗi. 】
Từng có ý muốn níu kéo tình cảm, nhưng anh lại cảm thấy quá mệt mỏi.
Cho dù cầu xin được tha thứ và tiếp tục ở bên nhau, anh vẫn không thể ngăn cản được những cám dỗ bên ngoài.
【 Không sao. 】
Cứ như vậy, sau một cuộc điện thoại ngắn gọn vỏn vẹn ba bốn phút, đoạn tình cảm này đã kết thúc.
Mỗi người đều giữ lại cho đối phương thể diện cuối cùng.
Tình yêu biến mất chỉ trong khoảnh khắc, con tim c.h.ế.t đi chỉ trong một sát na.
Hình Vân cũng không quá đau khổ.
Đây có lẽ là thiên phú của một người đàn ông như cậu ta. Đều bạc tình như nhau, đều ích kỷ như nhau.
Sau khi chia tay Hình Vân, thẻ của Tiêu Hằng đã bị khóa, để không bị c.h.ế.t đói, cậu ta đành phải một lần nữa bay trở về Mỹ.
Tiêu Hằng nghĩ đến cái tên biến thái Lý Thiểm là trong lòng đã thấy nghẹn khuất vô cùng. Cả người cậu ta tâm trạng đều cực kỳ tồi tệ.
Lần này vẫn là anh trai cậu ta cùng Lý Thiểm đến đón.
Trên bàn cơm tối. Anh trai cậu ta đột nhiên nói:
【 Nếu em cùng Lý Thiểm là thật lòng yêu nhau, vậy hai đứa quá mấy ngày nữa thì tổ chức hôn lễ đi. 】
Chiếc nĩa xiên bít tết trên tay Tiêu Hằng "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống mặt bàn, đôi mắt mở to đến mức tròng mắt gần như muốn rớt ra:
【 Anh, anh nói cái gì?! 】
【 Hai đứa kết hôn đi. 】
Lý Thiểm trong lòng không biết đang tính toán cái gì, dù sao trên mặt vẫn là bộ dạng mặt than người c.h.ế.t lạnh lùng.
【 Em với anh ta?! 】
【 Đúng vậy, hai đứa không phải yêu nhau lâu rồi sao? Hôn sự này, anh đồng ý. 】
【 Em không đồng ý! Ai nói với anh, em thích hắn? Em thà thích con ch.ó ngoài đường, cũng sẽ không thích cái thằng khốn này! 】
【 Tiểu Hằng đây là ngại thôi...】
Lý Thiểm kéo ra một nụ cười nhạt ôn nhu nơi khóe môi, ánh mắt nhìn về phía cậu ta có thể c.h.ế.t chìm người.
【 Ngại cái đầu anh, Lý Thiểm, anh có phải bị thần kinh không?!
Anh nói hươu nói vượn gì với anh em thế?! Tôi yêu anh từ lúc nào?! Anh không c.h.ế.t thì anh nghĩ tình cảm tốt lắm à, tôi còn yêu anh?! Anh nằm mơ đi thôi! 】
Tiêu Hằng thực sự muốn bị tức c.h.ế.t rồi, một hơi mắng Lý Thiểm té tát.
Lý Thiểm không hề bận tâm, giải thích với cha mẹ nhà Tiêu cùng với Tiêu Cẩn:
【 Cậu ấy tính tình như vậy, tôi quen rồi. 】
Tiêu Hằng:???
Tiêu Cẩn bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
【 Tiểu Hằng, cái tính nết này còn mong cậu bao dung nó nhiều hơn. 】
【 Yên tâm, tôi từ nhỏ đã nhìn cậu ấy lớn lên, sẽ đối xử tốt với cậu ấy.” 】
Lý Thiểm như đã đạt thành hiệp nghị nào đó với Tiêu Cẩn, khi chạm cốc hai người ngầm hiểu trao đổi ánh mắt.
Tiêu Hằng nắm lấy chiếc ly chân cao trên bàn quăng xuống đất, "Phanh" một tiếng mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe:
【 Tôi còn ở đây, các người coi tôi đã c.h.ế.t rồi à?! 】
【 Ngồi xuống. 】
Tiêu Cẩn liếc nhìn một ánh mắt lạnh buốt, Tiêu Hằng quật cường một lát, cuối cùng vẫn phải ngồi trở lại.
【 Anh, cái thằng khốn Lý Thiểm này rốt cuộc cho anh cái lợi ích gì?! Anh ngay cả em trai ruột của anh cũng từ bỏ?! 】
Một bên Lý Thiểm, giơ tay xoa xoa tóc cậu ta:
【 Anh em hy vọng em có thể có một gia đình....】
Tiêu Cẩn châm điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, ngậm tàn thuốc hút một hơi, sau đó ngẩng đầu khinh phiêu phiêu nhả khói ra:
【 Hết ngày này qua ngày khác, hết năm này qua năm khác, năm nay em 31 rồi. Không còn là con nít.
Nếu em thích đàn ông, vậy anh sẽ tìm cho em một người môn đăng hộ đối, sống cho tốt.
Về sau em già rồi, cũng có người quan tâm, chăm sóc em. Hai đứa muốn có con, có thể đến trại phúc lợi nhận nuôi mấy đứa trẻ mồ côi....】
【 Anh! 】
