Tiêu Hằng khó chịu nhất là cái bộ dạng dính dính nhớp nhớp của Lý Thiểm, nổi da gà rớt đầy đất, ác cảm đẩy Lý Thiểm một cái:
【 Tôi hiểu anh cái gì, anh tốt nhất tránh xa tôi ra một chút! Bằng không cẩn thận tôi phế anh đó! 】
【 Được thôi, tối nay anh liền cho em cơ hội. Em làm anh bị phế đi. 】
Bụng dưới Lý Thiểm căng trướng khó chịu, vừa lừa vừa gạt, rồi kéo túm Tiêu Hằng nhét vào ghế phụ, nhanh như chớp lái xe vào gara ngầm nhà Lý gia.
Lý Thiểm xuống xe trước, giúp cậu ta kéo cửa xe ra:
【 Ra đây. 】
Tiêu Hằng tuy rằng biết, tối nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng vẫn muốn đánh cược một phen.
Cậu ta giả ý thuận theo, bước ra khỏi xe, chờ đến khi Lý Thiểm ấn thang máy thì quay đầu chạy ra ngoài.
Lý Thiểm lại đã dự đoán trước. Trong vòng năm bước, liền đè được cậu ta lại:
【 Em thiếu làm à? 】
Tiêu Hằng mặt mày tái nhợt giả vờ đáng thương:
【 Em ngại, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, em sợ đau...】
Nói là giả vờ, nhưng e rằng cũng là sự thật. Lần đầu tiên của cậu ta chính là bị Lý Thiểm cướp đi. Đau đến mức cậu ta vài ngày chỉ có thể nằm trên giường.
Lý Thiểm tuy rằng biết tâm tư của cậu ta, nhưng trái tim vẫn mềm nhũn xuống:
【 Lần này anh sẽ nhẹ một chút, nếu thật sự đau, anh cũng đã chuẩn bị thuốc giảm đau...】
Tiêu Hằng thấy Lý Thiểm mềm cứng không ăn, lòng như tro tàn, cắn răng nói:
【 Anh lừa tôi ra ngoài ăn cơm, chính là để làm tôi có phải không?! 】
【 Là vậy. 】
Lý Thiểm kéo người vào thang máy, trả lời thực sự thẳng thắn.
【 Anh có biết xấu hổ không hả?! 】
Tiêu Hằng tức giận đến mức muốn chết, liên quan cả ruột gan đều hối hận.
Sớm biết như vậy, anh trai cậu ta đánh c.h.ế.t cậu ta, cậu ta cũng không nên ra ngoài ăn cơm với Lý Thiểm.
【 Anh chính là quá sĩ diện, mới có thể lãng phí vô ích nhiều thời gian như vậy. Tiểu Hằng, mặc kệ em chán ghét anh thế nào, hận anh thế nào, anh đều yêu em. 】
Đôi mắt Lý Thiểm giống như biển sâu, sâu không thấy đáy, khi nói lời âu yếm có một ma lực không giống ai.
Giống như một cái lốc xoáy, chỉ cần nhìn chăm chú vào anh ta liền sẽ bị anh ta hút vào.
Trong lòng Tiêu Hằng xẹt qua một tia khác thường, theo bản năng phá hủy bầu không khí quỷ dị này:
【 Yêu tôi thì nhiều người rồi. Anh muốn yêu, anh cứ từ từ yêu, yêu đến khi anh già lẩm cẩm, yêu đến thiên hoang địa lão, dù sao anh yêu tôi, là chuyện của anh, đừng đến làm phiền tôi là được. 】
Người đã bị lừa về nhà, Lý Thiểm không muốn lãng phí thêm lời lẽ vô ích nào với Tiêu Hằng.
Thang máy vừa lên đến tầng ba, Lý Thiểm liền kéo Tiêu Hằng vào phòng, ném cậu ta lên giường.
Tay chân anh ta cùng lúc đè chặt, khiến cậu ta bị ép đến mức không thể nhúc nhích.
Trên hai bên gò má Tiêu Hằng có hai lúm đồng tiền rất nhỏ.
Lý Thiểm bóp cằm cậu ta, gần như si mê mút vào lúm đồng tiền đó, giống như đạt được sự thỏa mãn tột độ, thở dài một tiếng:
【 A Hằng, em ngọt quá. 】
Hành động biến thái của Lý Thiểm làm Tiêu Hằng tê dại da đầu, nổi da gà rớt đầy đất. Cậu ta nghiến chặt hàm, từ kẽ răng cố nặn ra mấy chữ cứng nhắc:
【 Anh có thể đừng biến thái như vậy không?! 】
【 Anh không phải biến thái, anh chỉ là yêu em, yêu em đến mức vừa nhìn thấy em liền muốn làm em...】
Lý Thiểm chỉ cần nói bừa hai câu là có thể chọc Tiêu Hằng phát điên:
【 Anh đó là chó đực động dục, không phải yêu! Anh cũng đã từng tuổi này rồi, nói chuyện có thể liêm sỉ một chút không?! 】
Lý Thiểm căn bản không có tâm trí nghe Tiêu Hằng mắng gì, sự chú ý của anh ta đều dồn vào đôi môi hung hăng của cậu ta.
Môi Tiêu Hằng hơi dày, khí huyết lại đủ, đỏ tươi mọng nước.
Ánh mắt Lý Thiểm càng lúc càng nóng rực, đầu nóng lên liền hôn tới.
Anh ta thích hôn lưỡi, thích cảm giác môi răng giao triền. Mỗi lần đều có thể hôn Tiêu Hằng đến chóng mặt nhức đầu, hai má ửng hồng.
Tiêu Hằng giãy giụa nửa ngày không có hiệu quả, dứt khoát từ bỏ phản kháng.
Cậu ta biết đêm nay tránh không khỏi, thà rằng không lãng phí sức lực phản kháng, chi bằng nằm yên tận hưởng.
Lý Thiểm thấy cậu ta an tĩnh lại, yêu thương hôn hôn mặt mày cậu ta. Giây tiếp theo, bàn tay Tiêu Hằng liền giáng xuống mặt anh ta:
【 Tôi không thích tư thế này. Anh đè nặng tôi, tôi không thoải mái. 】
【 Được, em thích thế nào, anh đều nghe em....】
Lý Thiểm bị tát, không hề có ý tức giận, còn hôn hôn lòng bàn tay cậu ta, xót xa tay cậu ta đau.
Trong suốt năm tiếng đồng hồ, Lý Thiểm đều hèn mọn hầu hạ Tiêu Hằng.
Tư thế này không được, tư thế kia không được. Nhanh không được, chậm không được.
Dù sao Lý Thiểm làm thế nào, Tiêu Hằng cũng đều tìm được cớ để bắt bẻ.
Đến cuối cùng, Lý Thiểm bị cậu ta làm cho bực bội, nói chuyện nhịn không được mang theo lửa giận:
【 Đời trước anh có thiếu nợ em sao?! Phải bị em tra tấn như thế này?! 】
Đây chính là hiệu quả Tiêu Hằng muốn.
Cậu ta không vui vẻ, Lý Thiểm cũng đừng hòng sung sướng. Cậu ta nén cười, lập tức sầm mặt xuống, nhấc chân đá vào cơ n.g.ự.c căng phồng của Lý Thiểm:
【 Anh muốn hầu hạ thì hầu hạ, ai thèm quý hiếm anh hầu hạ tôi?! 】
Lý Thiểm tay mắt lanh lẹ nắm lấy mắt cá chân Tiêu Hằng, lấy lòng hôn lên mu bàn chân cậu ta.
Anh ta vất vả lắm mới dụ được người lên giường, thấy Tiêu Hằng thật sự nổi nóng, lập tức nhụt chí:
【 Anh nói đùa với em thôi, em đừng giận. 】
Vừa nói, vừa lấy tư thế mặt đối mặt, ôm chặt cậu ta vào lòng.
Tiêu Hằng còn muốn mắng thêm hai câu, Lý Thiểm liền chặn môi cậu ta, nuốt hết những lời khắc nghiệt của cậu ta vào.
Làm đàn ông, Tiêu Hằng không thể không thừa nhận, Lý Thiểm là súc sinh trong đám súc sinh!
Cậu ta không biết đã khóc bao nhiêu lần, lại mắng anh ta bao nhiêu lần, đến cuối cùng Lý Thiểm vẫn tinh thần phấn chấn, với cậu ta đó là g.i.ế.c người, còn với súc sinh mà nói chẳng qua là hạng mục khởi động thân thể mà thôi.
Lý Thiểm lần nào cũng dỗ cậu ta, sắp xong rồi. Miệng đàn ông không có một lời thật.
Cuối cùng, Tiêu Hằng bị anh ta tra tấn đến muốn chết, toàn thân cơ bắp đau nhức, giọng nói khản đặc, không còn sức lực để mắng chửi, chỉ có thể thút thít vô lực:
【 Anh có phải muốn g.i.ế.c tôi một lần luôn không?! 】
Đôi mắt hoa đào của Tiêu Hằng ánh lên lệ quang, trông vẻ ủy khuất đáng thương.
Lý Thiểm nhìn người dưới thân, lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng mềm nhũn, cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cậu ta, ôm cậu ta vào phòng tắm:
【 Lần này anh tạm thời tha cho em. 】
Tiêu Hằng ngoài mặt không nói, trong lòng lại cười lạnh. Lần sau? Nằm mơ đi thôi! Cậu ta có thể mắc lừa một lần, chứ lẽ nào còn mắc lừa lần thứ hai?
Nhưng rất nhanh, hiện thực liền cho cậu ta một đòn nặng nề.
Anh trai cậu ta trực tiếp khóa thẻ của cậu ta. Bảo cậu ta thiếu tiền tiêu, thì đi tìm Lý Thiểm mà xin.
Tiêu Hằng:.....
Cậu ta lấy lập trường gì mà đòi tiền tiêu vặt từ Lý Thiểm?
Cậu ta nếu mở miệng, chẳng phải tương đương với thừa nhận mối quan hệ giữa cậu ta và Lý Thiểm sao?
Chẳng phải nói, về sau Lý Thiểm muốn làm cậu ta, cậu ta đều không có lập trường từ chối sao? Nghĩ đến những điều này, sau lưng Tiêu Hằng lạnh toát.
Cậu ta lập tức quỳ xuống trước mặt anh trai mình.
Tiêu Cẩn quay đầu bước đi. Hết cách, cậu em trai này của anh ta không hề bớt lo, cả ngày gây rối bên ngoài, không tìm được người đàn ông nào có thể kiềm chế cậu ta, thì cậu ta có thể đ.â.m thủng cả bầu trời mất.
Những ngày sau đó, Tiêu Hằng bị Lý Thiểm quản lý gắt gao.
Bất kể Lý Thiểm đi đâu, đều phải mang Tiêu Hằng theo bên người. Tiêu Hằng giống như bị Lý Thiểm buộc chặt vào thắt lưng, hoàn toàn mất đi tự do.
Cậu ta chỉ cần nhìn thêm một cái liếc mắt vào nam sinh nào, Lý Thiểm liền sẽ âm dương quái khí nói một câu:
【 Em chê anh già rồi, thỏa mãn không được em đúng không? 】
Không ai hiểu rõ sức chiến đấu kinh người của Lý Thiểm hơn Tiêu Hằng, cái đầu đang bị tinh trùng chiếm lĩnh của cậu ta lập tức tỉnh táo lại:
【 Anh hiểu lầm tôi rồi, em đang suy nghĩ, buổi tối phải dùng tư thế gì....】
Tiêu Hằng nói dối, mắt không hề chớp.
Lý Thiểm trong lòng ghen tuông đến mức lên men, trên mặt liền càng lạnh hơn:
【 Tối nay, chồng mời em ăn đồ ngon, em cần phải nếm cho kỹ, bằng không cẩn thận anh làm em một tuần không xuống giường được....】
Tiêu Hằng:.....
Sau nhiều lần phản kháng không có kết quả, Tiêu Hằng đã khuất phục Lý Thiểm.
Yêu cầu duy nhất của cậu ta đối với Lý Thiểm là, đừng làm cậu ta c.h.ế.t là được.
