HẮN ĐÃ QUÊN TÔI SAU 6 NĂM GIAM CẦM

Chương 55

Tắm rửa xong, Phó Hân Châu làm việc trong phòng ngủ. Hình Vân đọc sách trong thư phòng, đồng thời sắp xếp những bằng chứng chuyển đến nhà Phó Hân Châu.

Gần đây, cậu ta nhận được một số tin tức nội bộ từ Quý Hàm. Một cây đại thụ phía trên nhà họ Phó, đấu tranh chính trị thất bại sắp bị thanh toán.

Trong tình huống này, cậu ta chỉ cần thuận thế mà làm, thêm chút lửa vào người này, để hắn bị thiêu chết.

Cuối cùng lại dọn dẹp những chuyện thối nát mà nhà họ Phó đã làm, phần thắng sẽ rất lớn.

Hình Vân hiểu rõ, ý tưởng rất hoàn hảo, nhưng không nhất định có thể thực hiện.

Dù sao, bảy năm thời gian, cậu ta đã thử qua quá nhiều biện pháp để hạ bệ Phó Hân Châu, nhưng đều thất bại không ngoại lệ.

Chỉ có thể ứng nghiệm câu nói kia của Tiết Bảo Thoa: "Hảo phong bằng lực tống ngã thanh vân." (Gió tốt nhờ sức đưa ta lên trời xanh).

Sắp xếp xong bằng chứng, Hình Vân bắt đầu theo hạn định viết bài nộp cho biên tập.

Một giờ sau, tiếng gõ cửa vang lên.

【 Mở cửa. 】

Phó Hân Châu căn bản không thể tập trung làm việc.

Anh ta vừa bận rộn một lúc liền không nhịn nổi. Một lát không nhìn thấy Hình Vân là trong lòng ngứa ngáy hoảng loạn, ngay cả lời nói cũng trở nên nóng nảy.

【 Tôi đang bận. 】

Hình Vân vùi đầu viết bài, không để ý đến anh ta.

Phó Hân Châu theo bản năng muốn đá cửa, nhưng lại nhịn xuống, ở ngoài cửa ôn tồn cầu cậu ta mở cửa:

【 Bảo bối, anh nhớ em, nhanh mở cửa đi...】

Hình Vân nghe giọng điệu gấp gáp của anh ta, đầu cũng không ngẩng, động tác viết chữ dưới tay lại nhanh hơn vài phần.

Phó Hân Châu đi đi lại lại ngoài cửa, gấp đến mức vò đầu bứt tai, nói cả một tràng lời hay, đừng nói mở cửa, ngay cả một câu trả lời từ vợ anh ta cũng không có, không khỏi nảy ra một kế:

【 Anh bảo đảm không quấy rầy em, nhưng mà anh có cái gì đó để quên trong thư phòng em, em mở cửa, để anh lấy tài liệu ra. 】

Hình Vân thở dài, đặt bút xuống bàn sách, đứng dậy mở cửa.

Vừa mới xoay tay nắm cửa, bóng người ngoài cửa như sợ cậu ta đổi ý vậy, cứng rắn chen vào.

Phó Hân Châu đẩy cậu ta đến trên bàn sách, đè ép lên, hôn lên môi cậu ta.

Hình Vân đẩy không ra anh ta, quay đầu khiến nụ hôn rơi xuống khóe môi mình, lạnh mặt nói:

【 Anh không phải muốn lấy đồ sao? Lấy xong thì đi ra ngoài. 】

Phó Hân Châu tinh trùng lên não, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để làm Hình Vân, Hình Vân giờ phút này đang nói gì, anh ta hoàn toàn không nghe thấy.

Tay Phó Hân Châu đã bóp lấy eo Hình Vân, đồng thời chen vào giữa hai chân Hình Vân.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của Hình Vân bị buộc phải gác lên khuỷu tay anh ta.

Phó Hân Châu ghé sát lại muốn hôn lại môi cậu ta, nhìn thấy hốc mắt Hình Vân có chút ửng hồng thì khựng lại. Sau đó tự mình ủy khuất:

【 Anh lại không làm gì, chỉ hôn em thôi, em đã giận rồi à? Vậy trước kia, anh làm em đến mức sống đi c.h.ế.t lại thì sao em không nói? Em chính là bị anh chiều hư rồi. Ngoan, nằm yên đừng lộn xộn....】

【 Tôi biết, anh không thay đổi được. 】

Hình Vân cũng không biện giải nhiều, chỉ một ánh mắt thất vọng, một câu nói ngắn gọn liền nắm thóp được Phó Hân Châu chặt chẽ.

Phó Hân Châu luống cuống, lập tức ôm người vào lòng vừa dỗ vừa giải thích:

【 Anh vừa rồi chính là nóng đầu muốn hôn em thôi, không có ý nghĩ xấu. Về sau sẽ không, anh muốn ngủ với em, nhất định sẽ trước trưng cầu ý kiến em. 】

Hình Vân không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta. Phó Hân Châu chớp chớp mắt:

【 Bảo bối, tối nay anh làm em được không? 】

【 Không thể. 】

Hình Vân đẩy anh ta ra đi về phía phòng khách, uống một ly sữa nóng chuẩn bị đi ngủ.

Cậu ta vừa nằm xuống giường, Phó Hân Châu liền như con bạch tuộc tám chân quấn lấy cậu ta.

Hình Vân mệt mỏi cũng đành mặc kệ anh ta, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.

Vợ như hoa như ngọc ở ngay bên cạnh, sờ được nhưng không ăn được, Phó Hân Châu khó chịu không kể xiết. Anh ta thử tính ghé sát vào tai Hình Vân nói nhỏ:

【 Báo cáo vợ, anh muốn làm em...】

Lông mi Hình Vân run rẩy:

【 Không thể. 】

【 Báo cáo vợ, anh muốn làm em...】

【 Không thể. 】

【 Báo cáo vợ, anh muốn làm em...】

Phó Hân Châu không chờ đến lời từ chối của vợ, mừng rỡ quay người đè lên người Hình Vân:

【 Em không trả lời chính là ngầm đồng ý. 】

Hình Vân:.....

【 Anh không ngủ thì cút đi. Tôi muốn ngủ. 】

Phó Hân Châu nghiêm trang nói:

【 Không sao, em ngủ em, anh ngủ anh...】

Hình Vân đối diện với ánh mắt lo lắng của anh ta, vô lực đến cùng cực:

【 Anh xuống dưới cho tôi. 】

【 Anh không, anh muốn đi vào. 】

【 Anh muốn nuốt lời phải không? 】

Phó Hân Châu nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu ta, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, ôm người vào lòng, cưỡng ép bản thân nhắm mắt ngủ.

Trước khi ngủ, còn luôn lẩm bẩm, bây giờ cậu ta không cho anh làm, sau này cậu ta cầu anh lên, anh cũng sẽ không lên.

Hình Vân ấn công tắc, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Hình Vân ngủ đến ba giờ sáng thì gặp một cơn ác mộng.

Quý Hàm vì vạch trần vụ án tổ chức buôn bán bộ phận cơ thể người, sau khi điều tra sâu đã bị người ta trói lên bàn phẫu thuật.

Có lẽ giấc mộng này là giả. Nhưng mọi thứ xung quanh lại quá chân thật. Chân thật đến mức Hình Vân sởn gai ốc.

Ánh đèn chói mắt phía trên bàn mổ, xung quanh các bác sĩ đeo khẩu trang cầm d.a.o mổ khoa tay múa chân trên người Quý Hàm.

Một đám người nói cười: Thận giá trị bao nhiêu tiền, phổi lại giá trị bao nhiêu tiền...

Hình Vân ngồi bật dậy khỏi giường, hít một hơi thật sâu. Cậu ta đứng dậy đi ra phòng khách uống một ly nước ấm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì. Cậu ta nhìn về phía chỗ treo quần áo của anh ta.

Phó Hân Châu có thói quen mang theo s.ú.n.g bên người....

Hình Vân đi tới nắm lấy báng súng, thưởng thức khẩu s.ú.n.g của Phó Hân Châu. Cậu ta biết dùng súng. Điều này còn may nhờ Phó Hân Châu.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hình Vân rung lên. Là tin nhắn Quý Hàm gửi tới. Tin nhắn này không có nội dung gì. Chỉ có địa điểm.

Bạn bè nhiều năm, không cần nói nhiều, Hình Vân liền biết tình cảnh trước mắt của Quý Hàm khẳng định rất nguy hiểm.

Hình Vân mặc áo ngủ, khoác thêm chiếc áo gió màu đen liền ra khỏi cửa.

Trên đường xe chạy lúc 3 giờ sáng, một chiếc Wuling Hongguang màu đen lướt qua như sao băng.

Địa điểm Quý Hàm gửi là một cái nhà kho bỏ hoang.

Hình Vân rón rén thăm dò đi vào, bên ngoài phòng phẫu thuật có hai tên bảo vệ đang tuần tra. Bên trong truyền đến giọng nói của Quý Hàm:

【 Các người chẳng lẽ muốn g.i.ế.c người sao? 】

【 Giết người? Không, chúng tôi đang làm chuyện tốt, cậu c.h.ế.t rồi, có thể cứu vớt nhiều sinh mạng hơn...】

Lòng Hình Vân vốn không nỡ xuống tay lập tức tàn nhẫn xuống, không chút do dự kết liễu tính mạng của hai tên bảo vệ.

Cậu ta g.i.ế.c người....

Thì ra sinh mệnh dễ dàng qua đi như vậy, chỉ cần một cái chớp mắt, chỉ cần cậu ta bóp cò súng.

Máu phun tung tóe trên tấm kính phòng phẫu thuật.

Bởi vì s.ú.n.g có lắp ống giảm thanh, cho nên người bên trong không nghe thấy tiếng súng, nhưng việc bảo vệ ngã xuống đất cùng với tấm kính dính m.á.u đã gây sự chú ý của bác sĩ.

【 Ai ở bên ngoài?! 】

Hình Vân trốn ở góc c.h.ế.t không mạo muội xông vào. Cậu ta đang đợi. Quả nhiên, người bên trong mở cửa kiểm tra tình hình bên ngoài.

Kết quả phát hiện bảo vệ đã chết. Tất cả đều hoảng hốt thất thố chạy ra ngoài. Giây tiếp theo, bốn người lần lượt ngã xuống.

Làm xong tất cả những điều này, cậu ta mang theo vẻ hoảng hốt đi về phía Quý Hàm đang đứng ở cửa phòng phẫu thuật:

【 Quý Hàm, tôi g.i.ế.c người. 】

【 Không có, là tôi giết. Không liên quan đến cậu. Chỗ này không có camera, xảy ra chuyện tôi một mình gánh vác. Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. 】

Quý Hàm kéo cậu ta chạy ra ngoài, chạy rất nhanh, rất gấp, giống như đang đào vong khỏi ngày tận thế. Xe là Quý Hàm lái, một đường bão táp đến nhà Hình Vân.

【 Nhà tôi xung quanh bị người theo dõi, cậu trở về đi, tôi tìm nơi khác. 】

【 Không, cậu xuống xe với tôi. Mấy ngày nay không yên ổn, cậu không có chỗ để đi. 】

【 Nhưng mà tôi đã liên lụy cậu rất nhiều....】

【 Tôi tự nhiên có biện pháp của tôi. 】

Rạng sáng 5 giờ, Hình Vân dẫn Quý Hàm về nhà, vừa lúc đụng phải Phó Hân Châu đang đi lên tìm cậu ta. Phó Hân Châu ngủ dậy phát hiện người không thấy, cho rằng Hình Vân chạy, giận đến mức muốn ra cửa tìm người, kết quả anh ta vừa định ra cửa, cậu ta liền tự mình trở về.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp vui mừng, đã ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng nặc trên người họ.

Hình Vân mặt không đổi sắc nói:

【 Tôi g.i.ế.c người. Anh đi giúp tôi gánh tội thay. 】

【 Hả? Em nói cái gì? 】

Phó Hân Châu nghĩ rằng là chính mình chưa ngủ tỉnh nghe nhầm, cũng nghĩ rằng là anh ta già lẩm cẩm vô dụng rồi. Chứ không nghĩ đến phương diện Hình Vân thật sự g.i.ế.c người.

【 Tôi nói g.i.ế.c người. Đây là s.ú.n.g của anh. 】

Hình Vân mặt tái nhợt đi đến trước mặt anh ta, đưa khẩu s.ú.n.g lục cho anh ta.

Phó Hân Châu trố mắt một lát, đại não một mảnh hỗn loạn, không biết còn phải nói gì. Hình Vân đại khái giải thích một lần sự việc đã xảy ra.

Sắc mặt Phó Hân Châu lập tức âm trầm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Quý Hàm:

【 Loại chuyện này, về sau đừng để cậu ta xen vào. Lần này cậu ấy lông tóc vô thương trở về, nếu cậu ấy bị nửa điểm thương tích, cậu cũng không sống được. 】

【 Tôi đã biết, về sau loại chuyện mạo hiểm này tôi sẽ không liên lụy Hình Vân. 】

【 Cậu gây ra mớ hỗn độn này, để người đàn ông của cậu giải quyết. 】

Phó Hân Châu nói liền phải gọi điện thoại cho Trình Hạo.

【 Không thể nói với anh ấy....】

Sắc mặt Quý Hàm trắng bệch muốn ngăn cản hành động của anh ta, lại bị anh ta một cái ánh mắt hung ác dọa trở về.

【 Không thể nói với người đàn ông của cậu, là có thể nói với vợ của tôi à?! 】

Hình Vân cầm tay Phó Hân Châu, ngữ khí cầu xin người cũng mềm đi vài phần:

【 Anh ấy không muốn làm Trình Hạo biết, anh cũng đừng nói cho anh ấy...】

【 Hừ, em tiền đồ thật, còn dám trộm s.ú.n.g của anh đi g.i.ế.c người, còn có chuyện gì em không dám làm?! Lần tới, em có phải chuẩn bị báo cho anh biết đi nhặt xác cho em không hả?! 】

Phó Hân Châu phản nắm lấy tay Hình Vân, nghiến răng nghiến lợi nói. Anh ta không cách nào tưởng tượng, Hình Vân nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta nên đối mặt thế nào.

Hình Vân không lời nào để nói.

Không lâu sau, Trình Hạo tới. Cửa là Quý Hàm mở.

Bọn họ vừa thấy mặt. Không khí liền ngưng trệ, đến mức hít thở không khí cũng thấy khó chịu trong ngực.

Trình Hạo vào cửa, Quý Hàm lặng lẽ đóng cửa lại.

Phó Hân Châu trừng mắt nhìn Trình Hạo một cái:

【 Vợ của cậu, cậu tự quản đi, đừng liên lụy người khác. 】

 

back top