Trình Hạo đẩy cửa sổ phòng khách ra, đứng ở một bên châm điếu thuốc, ánh mắt nhìn về phía Quý Hàm chỉ có sự thờ ơ:
【 Tôi sắp kết hôn. Hôn lễ, cậu có muốn đến không? 】
Quý Hàm ngây người, ngơ ngác nhìn anh ấy. Trái tim chợt co rút, cảm giác đau đớn run rẩy lan tràn đến đầu ngón tay.
Trình Hạo đợi nửa ngày đều không thấy cậu ấy trả lời, thiếu kiên nhẫn nhíu mày:
【 Cậu chẳng lẽ không có lời nào muốn nói với tôi sao? 】
Quý Hàm cụp mắt, mái tóc trên trán che khuất nửa đôi mắt, cái trán trắng nõn lấp ló ẩn hiện.
【 Ừm, chúc mừng... Tân hôn hạnh phúc.” 】
Những lời này bình đạm nói ra, không biết đã chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm của Trình Hạo.
Trình Hạo đi nhanh tới bóp cổ cậu ấy, đẩy cậu ấy thẳng vào tường, gân xanh thái dương nảy lên, hận không thể lập tức bóp c.h.ế.t cậu ấy cho xong chuyện:
【 Quý đại phóng viên, cậu quả nhiên vô tình như nhau. Chín năm tình cảm, nói buông là có thể buông! 】
【 Nếu anh phải đi, tôi sẽ buông tay. 】
Môi Quý Hàm không còn chút máu, ngữ khí bình tĩnh.
Trình Hạo cảm thấy mình chính là thằng ngốc lớn nhất thiên hạ. Anh còn đang chờ Quý Hàm quay đầu lại tìm anh, để anh thuận thế cho cậu ấy một bậc thang thì cậu ấy đã buông xuống đoạn tình cảm này rồi.
Đúng vậy, chính là bởi vì không yêu. Cho nên cậu ấy làm cái gì nguy hiểm liền làm cái đó.
Chính là bởi vì không yêu, cho nên vô luận cậu ấy gặp phải chuyện gì, đều sẽ không nói với anh.
Chính là bởi vì không yêu, khi anh nói ra anh muốn kết hôn, cậu ấy thờ ơ.
Trình Hạo cảm thấy mình thật bi ai. Bi ai ở chỗ anh biết rõ cậu ấy yêu anh, thì anh lại không chút lưu tình dứt áo rời đi.
Mắt Trình Hạo nhấp nháy nước mắt, hốc mắt ửng đỏ, vì cảm xúc kích động mà gân xanh trên cổ nổi lên:
【 Em có bao giờ suy xét đến anh không? Em có bao giờ suy xét đến cảm nhận của anh không? 】
【 Tôi nói, đó là công việc của tôi, không thể vì nguy hiểm mà lùi bước, tôi không đi mạo hiểm cũng sẽ có người khác đi mạo hiểm....】
【 Em đừng dùng loại cớ này để áp đặt anh. Anh lại không phải phụ nữ. Anh sẽ không trở thành vật hy sinh dưới tự sự vĩ mô của em.
Em vĩ đại, vậy còn anh thì sao? Người yêu của em thì sao?
Anh không có yêu cầu gì với em, anh chỉ cần em bình an, anh chỉ cần em cùng anh sống đến đầu bạc!
Em c.h.ế.t rồi, em vang danh thiên cổ, anh oán trách hai câu đều là anh sai! Là anh hẹp hòi, là anh trong mắt chỉ chứa được tình yêu, là anh không xứng với người vĩ đại như em!
Em chính là một kẻ tồi tệ không hơn không kém! 】
Tấm cửa sổ giấy dối trá này một khi bị đ.â.m thủng, tình cảm giữa họ liền không thể quay trở lại.
Trình Hạo cũng biết điều này. Nhưng anh ấy nhịn chín năm, rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Mặt khó coi nhất của Quý Hàm bị Trình Hạo phơi bày ra, trong lòng có chút hận còn sót lại, cậu ấy cười lạnh nói:
【 Anh nói rất đúng tôi là kẻ tồi tệ! Tôi nhận! Còn anh thì sao?! Những chuyện thối nát của anh ở bên ngoài, anh nghĩ tôi thật sự cái gì cũng không biết sao?!
Chín năm này anh ngủ với bao nhiêu nam nữ, trong lòng anh không có số à?! Anh nói với tôi tình yêu, anh vừa xuống giường người khác lại nói tình yêu với tôi, anh đừng cười c.h.ế.t người! 】
【 Anh cùng họ chỉ là chơi đùa không có thật lòng, theo nhu cầu....】
【 Anh đừng chạm vào tôi, anh làm tôi ghê tởm! 】
Quý Hàm ngắt lời anh ấy, đột nhiên đẩy anh ấy một cái.
Trình Hạo không đứng vững, lảo đảo lùi về sau hai bước. Anh ấy muốn tiến lên ôm lấy cậu ấy, lại nhìn thấy trên mặt cậu ấy tràn đầy sự chán ghét.
Khoảnh khắc này trùng hợp với thần sắc ngượng ngùng, khẩn trương đến mức môi run rẩy của Quý Hàm chín năm trước khi hỏi anh ấy: "Có thể làm bạn trai cậu ấy không?".
Là hai gương mặt khác nhau, là hai người khác nhau.
Quý Hàm hít một hơi thật sâu, mặt vô biểu cảm nói:
【 Anh đi đi. Về sau đừng tới tìm tôi. 】
【 Được... Được, coi như em giỏi! 】
Ngực Trình Hạo phập phồng lên xuống, tùy tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thẳng thừng không quay đầu lại mà đi.
Bất quá chỉ là một ông già đã hơn 30 tuổi thôi. Anh ấy muốn người như thế nào mà không có?!
Phó Hân Châu gọi anh ấy lại:
【 Cậu ấy gây ra phiền toái, cậu không mặc kệ sao? 】
【 Đây là lần cuối cùng tôi giúp cậu ấy dọn dẹp mớ hỗn độn. Về sau cậu ấy sống hay chết, đều đừng tìm tôi. 】
Những lời này là Trình Hạo cố ý nói cho Quý Hàm nghe.
Quý Hàm giữ im lặng. Kỳ thật cậu ấy cũng rõ ràng.
Mấy năm nay, cậu ấy đưa tin về ngành công nghiệp xám đã đắc tội không ít người. Sở dĩ tính mạng còn giữ được, đều là công lao của Trình Hạo.
Lúc Trình Hạo rời đi, Quý Hàm gọi anh ấy lại. Trình Hạo trong lòng lay động.
Quý Hàm trầm mặc một lúc nói:
【 Mấy năm nay cảm ơn anh, sau này quãng đời còn lại tôi sẽ không quấy rầy anh. 】
Nói đến nước này.
Trình Hạo quay đầu lại cười một cái, là nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn về phía cậu ấy chỉ có sự lạnh nhạt:
【 Không cần cảm ơn, dù sao em bị tôi làm nhiều lần như vậy, tôi cũng hồi vốn rồi đúng không? 】
Họ nhìn nhau, rất nhiều cảm xúc phức tạp lưu chuyển giữa họ.
Cuối cùng, Trình Hạo đi rồi. Quý Hàm không có giữ lại.
Ngay sau đó, cậu ấy cũng rời đi. Hình Vân khuyên cậu ấy ở lại. Cậu ấy cự tuyệt.
Người đã đi hết, Phó Hân Châu ôm Hình Vân lên giường, ba lần bảy lượt lột trần cậu ta, ánh mắt nhìn thẳng vào môi cậu ta, rồi một đường xuống dưới:
【 Em dùng s.ú.n.g của anh b.ắ.n c.h.ế.t người, lại còn bắt anh đi dọn dẹp mớ hỗn độn cho em, không tính toán cho anh chút thù lao sao? 】
Hình Vân nắm chặt khăn trải giường, mím chặt môi:
【 Anh nhanh lên....】
【 Bảo đảm đúng chất lượng đúng số lượng hoàn thành nhiệm vụ...】
Lời còn chưa dứt, Phó Hân Châu giống như quỷ đói lao tới.
【 Nhẹ chút, chậm một chút...】
【 Em thật khó hầu hạ, vừa rồi còn nói muốn nhanh một chút, bây giờ lại thay đổi, hử? 】
Phó Hân Châu nhẹ nhàng cắn vành tai cậu ta, ngữ khí tràn đầy ý vị khiêu khích, nhưng lực độ lại không hề nhẹ đi nửa điểm.
Hình Vân giống như con thuyền nhỏ bị sóng lớn đánh úp, cậu ta không chịu nổi mà đi trước một bước, nước mắt tràn ra nơi khóe mắt, đồng tử mất tiêu cự, thân thể không tự chủ run rẩy.
Phó Hân Châu xé một tờ giấy khăn cho cậu ta lau, khóe môi treo một nụ cười gian tà:
【 Mỗi lần làm em, em không phải đều sướng rồi sao? Sao cứ luôn cự tuyệt anh? Hay là nói em ngượng ngùng? 】
Hình Vân không nói chuyện, nhắm mắt lại. Cậu ta vẫn luôn không thể tiếp nhận sự thật này.
Thân thể cậu ta bị anh ta dạy dỗ thành một bộ dáng khiến cậu ta ghê tởm.
Đúng lúc Phó Hân Châu đang đắm chìm trong sự ngọt ngào, công ty liên tiếp xảy ra chuyện.
Bản thân anh ta cũng bị tham gia điều tra. Rất nhanh, anh ta chỉ dựa vào các loại dấu vết liền truy ra người trốn ở phía sau màn là Hình Vân.
Trong văn phòng, Phó Hân Châu sắc mặt âm trầm. Những người có mặt đều không dám thở mạnh một chút.
Nửa giờ sau, Phó Hân Châu mang theo một đám người đến nhà Hình Vân.
Hình Vân đang đọc sách trong phòng khách. Họ nhìn nhau, sự thay đổi của cảm xúc phức tạp lưu chuyển trong ánh mắt.
Phó Hân Châu cười lạnh một tiếng:
【 Là em làm đúng không? 】
Đầu ngón tay Hình Vân rung động một cái, cuốn sách lại lật thêm một trang.
Phó Hân Châu giật lấy sách của cậu ta, quăng xuống đất, sắc mặt khó coi đến mức thậm chí có chút dữ tợn:
【 Anh đối với em không tốt sao?! Em tại sao nhất định phải đẩy anh vào chỗ chết?! 】
Tuy rằng Phó Hân Châu lại một lần nữa yêu Hình Vân.
Nhưng tình yêu sau khi mất trí nhớ đã bị pha loãng.
Vì thế, anh ta không thể lý giải nỗi hận của Hình Vân dành cho anh ta. Cho nên, phần tình yêu này xa không thể xóa bỏ hận thù.
Hình Vân cụp xuống gương mặt thờ ơ, chỉ vô biểu cảm nhìn anh ta, không giải thích nửa lời.
Phó Hân Châu kiềm chế lửa giận, ra lệnh cho mấy người phía sau:
【 Mấy người phá giải máy tính của cậu ấy, đào ra tài liệu bên trong. 】
Một đám người loay hoay nửa ngày lăn lộn mãi mới vào được giao diện máy tính.
Các loại tài liệu căn bản không mở ra được.
Hình Vân liền ở một bên uống trà, nhìn họ loay hoay mù quáng.
Phó Hân Châu nhìn vẻ nhàn nhã của cậu ta, quả thực giận sôi máu.
Anh ta tức muốn hộc m.á.u nhập vào ngày sinh nhật của cậu ta, không ngờ thế mà lại phá giải được tài liệu.
Quả nhiên bên trong đều là chuỗi bằng chứng phạm tội của anh ta cùng với hậu thuẫn phía sau nhà họ Phó.
Tay Hình Vân nắm chặt chén trà tức khắc căng thẳng.
Phó Hân Châu giận đến xanh mặt, môi run rẩy:
【 Đem tất cả những thứ này, xóa sạch cho tôi. 】
【 Vâng, Phó tổng. 】
Phó Hân Châu từng bước tới gần cậu ta, ánh mắt sắc bén không có nửa điểm tình cảm. Giờ khắc này, anh ta thật sự động sát ý.
Hình Vân bất động thanh sắc buông chén trà:
【 Bây giờ xóa tài liệu đại khái là chậm rồi. Tôi dùng virus khống chế hàng vạn máy tính đã truyền bá những thứ này ra ngoài hết rồi. 】
Phó Hân Châu chưa từng hận một người như vậy. Hình Vân là người đầu tiên.
Những cảm tình đã bị pha loãng kia, tại khắc này đều hóa thành tro tàn.
Phó Hân Châu đột nhiên nghĩ tới biện pháp trừng trị cậu ta thật tốt.
Anh ta đi đến trước mặt cậu ta, một tay túm lấy tóc cậu ta, bức bách cậu ta nhìn thẳng vào mắt anh ta, châm chọc nói:
【 Em nói em thông minh đi, biết nhẫn nhịn biết bố cục. Em nói ngu xuẩn đi, mật mã thế mà lại là sinh nhật của anh....】
Hình Vân ngắt lời anh ta, lạnh lùng nói:
【 Anh muốn g.i.ế.c tôi thì nổ s.ú.n.g đi, mạng người đối với anh mà nói lại tính là gì? 】
【 Giết em? Như vậy không phải quá dễ dàng cho em sao? Em biết bệnh viện tâm thần không?
Em đi vào đó một chuyến, có thể giống như một người bình thường đi ra, anh Phó Hân Châu theo họ em. 】
Ánh mắt Phó Hân Châu âm u đến cực điểm, nụ cười mang theo ý vị quỷ dị.
