Phó Hân Châu trước khi mất trí nhớ dù có buông lời hung ác thế nào, cũng không nỡ thật sự động thủ với Hình Vân.
Anh ta sau khi mất trí nhớ, không nói hai lời liền cho người trói Hình Vân lại ném vào bệnh viện tâm thần.
Ngay sau đó, Phó Hân Châu cùng Trần Nhược Sinh bắt đầu vận chuyển một số tài liệu liên quan đến ngành công nghiệp xám phạm pháp đến hoang mạc thiêu hủy.
Ngọn lửa bừng bừng chiếu rọi khuôn mặt họ.
Phó Hân Châu cúi đầu châm điếu thuốc, khói thuốc từ kẽ ngón tay bay ra, ánh mắt cũng theo hướng khói thuốc bay đi xa.
Trần Nhược Sinh nhướng mày, không cho là đúng nói:
【 Sợ cái gì, tất cả mọi thứ đều xử lý sạch sẽ rồi. Cho dù bị phán hình, cũng không phán bao nhiêu năm. 】
【 Anh đối với cậu ấy rất tệ sao? Cậu ấy tại sao lại hận anh như vậy? 】
Phó Hân Châu hút một hơi thuốc, sau đó từ từ phả ra.
Trần Nhược Sinh:.....
【 Chờ cậu khôi phục ký ức, liền biết cậu có đáng bị hận hay không. 】
Trần Nhược Sinh là tay sai của Phó Hân Châu. Rất nhiều chuyện phạm pháp phạm tội đều là do hắn qua tay.
Phó Hân Châu vừa vội vàng ứng phó kiểm tra đồng thời còn tranh thủ đi bệnh viện tâm thần thăm Hình Vân.
Ngắn ngủi bảy ngày, Hình Vân đã bị tra tấn đến không thành bộ dáng. Gầy gò như củi, hốc mắt trũng sâu, mặt không có chút máu, môi tím tái. Trên người rậm rạp đều là vết thương. Có vết thương là do roi để lại, có rất nhiều vết điện giật...
Anh ta cho rằng anh ta nhìn thấy thảm trạng của Hình Vân sẽ có khoái cảm trả thù, trên thực tế lại không có.
Ngược lại cả người đều lâm vào một loại cảm xúc bực bội.
Phó Hân Châu nhìn cậu ta bị trói ở trên giường sắt không thể động đậy, ánh mắt lạnh nhạt:
【 Sớm biết có ngày hôm nay thì cớ gì phải làm như thế. 】
Hình Vân từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhìn trần nhà ngẩn người.
Phó Hân Châu định nói gì đó, cuối cùng vẫn rời đi.
Trước khi rời đi dặn dò người phụ trách, không cần làm cậu ấy chết, mãn một tháng liền thả cậu ấy đi.
Một tháng sau, Phó Hân Châu cùng Trần Nhược Sinh bị chính thức phê chuẩn bắt giữ.
Họ đều bị phán tử hình. Nhưng bởi vì các hạng chứng cứ mấu chốt thiếu hụt. Cuối cùng Trần Nhược Sinh được sửa án mười lăm năm. Phó Hân Châu được sửa bị phán mười năm.
Hình Vân ngồi trước TV, nhìn hình ảnh trên phiên tòa xét xử.
Trong lòng cậu ấy rất rõ ràng, Phó Hân Châu sở dĩ sẽ thua, không phải bởi vì chính nghĩa sớm hay muộn sẽ đến.
Mà là nhà họ Phó đứng sai đội, trong đấu tranh chính trị làm bên chiến bại bị thanh toán.
Nghe được phán quyết kia một khắc, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại. Cậu ấy thấp giọng lẩm bẩm:
【 Chính nghĩa rốt cuộc đã tới, tuy rằng quá trình cũng không chính nghĩa...】
Hình Vân ở bệnh viện tâm thần bị bơm rất nhiều thuốc an thần, logic so với trước đây kém rất nhiều.
Đã không thích hợp làm công tác nghiên cứu khoa học.
Cậu ấy đeo guitar gỗ lên, ở các đầu đường đàn hát những ca khúc tự sáng tác của mình.
Khi cậu ấy đàn hát bài hát Ái Như Thủy Triều, gió nhẹ phất qua khuôn mặt, ánh mặt trời lưu chuyển trên người cậu ấy.
Có một thứ gọi là tự do, chân chính đi tới. Cậu ấy tại khắc này, giao ra chính mình của mười năm trước.
Không lâu sau, cậu ấy liền bởi vì ngoại hình xuất sắc được quán bar mời làm ca sĩ thường trú.
Một năm sau, cậu ấy tham gia chương trình tuyển chọn. Trong một đêm nổi tiếng vượt ra ngoài vòng tròn.
Ba năm thời gian liền thành ca sĩ sáng tác đỉnh cấp ăn khách nhất. Từng buổi biểu diễn đều chật ních.
Xuyên qua trận mưa đau buồn bi thương kia, bước qua mảnh đất hoang tàn vắng vẻ không có một ngọn cỏ kia.
Dọc theo con đường này, cậu ấy bàng hoàng, ai oán, đánh mất mỗi một cái bản thân mình.
Nhưng không sao, cậu ấy kịp ở trước khi mùa xuân tiếp theo đến, giao ra một cái chính mình khác.
Dần dần, cậu ấy đã quên Phó Hân Châu. Thẳng đến buổi biểu diễn năm 2015 kia, cậu ấy nhìn thấy Phó Hân Châu ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Phó Hân Châu tiều tụy rất nhiều, trước mắt có chút quầng thâm.
Cách 6 năm, anh ta cùng cậu ấy đối diện ánh mắt kia một cái chớp mắt.
Cậu ấy thế mà lại khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập như sấm. Giống như là rất nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên cùng anh ta chào
hỏi khi tâm tình giống nhau.
Đều là như vậy ngượng ngùng co quắp.
Hình Vân có chút hoảng hốt. Nhưng tiếng hoan hô của khán giả rất nhanh liền kéo cậu ấy trở lại.
Buổi biểu diễn kết thúc hoàn hảo.
Sau khi kết thúc, Phó Hân Châu tìm thấy cậu ta ở hậu đài, tựa hồ muốn nói với cậu ta điều gì đó, đợi một lúc lâu lại không thốt ra được nửa chữ.
Hình Vân không chút khách khí đẩy anh ta ra, ánh mắt lạnh nhạt:
【 Anh không biết, người lạ không thể vào hậu trường sao? 】
Phó Hân Châu không có giải thích, anh ta là nhà đầu tư lớn phía sau. Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, giọng nói khàn khàn:
【 Giống như em nói, làm chuyện xấu là sẽ gặp báo ứng. Trần Nhược Sinh trốn tù bị xe tải nghiền nát ngay tại chỗ. Anh ngồi tù 6 năm. 6 năm này, anh đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Anh tự cho là rất yêu em. Nhưng không chỉ quá là dùng sự cố chấp, ích kỷ, bạo lực lần lượt làm tổn thương em....】
Hình Vân không chút khách khí hất tay anh ta ra, thiếu kiên nhẫn nói:
【 Anh nói với tôi những điều này, là muốn tôi thương hại anh sao? 】
【 Không phải, anh chỉ là muốn nói cho em biết, anh sẽ không lại dây dưa em. Bởi vì anh sắp chết...】
Hình Vân nhìn sắc mặt ốm yếu của anh ta, lông mi chớp động một cái, áp xuống sự khác thường nhanh chóng xẹt qua trong đáy lòng, bình tĩnh nói:
【 Chúc mừng. 】
Cái cục diện này, từ ngày Hình Vân bị cưỡng đoạt liền đã bày ra.
Cậu ấy làm cơm cho anh ta 6 năm, cũng đã bỏ thuốc độc 6 năm.
Loại thuốc này vô sắc vô vị. Liều lượng cực kỳ bé nhỏ, nhưng về lâu dài sẽ sinh ra hai loại hoàn toàn khác nhau bệnh mãn tính rất nhỏ.
Nhưng trớ trêu thay hai loại bệnh này lại bài xích lẫn nhau. Điều trị trong đó một loại bệnh rất đơn giản, uống thuốc không đầy một tháng là có thể khỏi hẳn.
Nhưng trớ trêu thay thuốc điều trị loại bệnh này lại làm bệnh tình của loại bệnh khác tăng thêm.
Cho nên, hai loại bệnh mãn tính nhìn như không nguy hại lớn này kết hợp lại với nhau liền trở thành bệnh ác tính cực kỳ nghiêm trọng.
Phó Hân Châu nói anh ta sắp chết, điểm này hoàn toàn nằm trong dự kiến của cậu ấy.
Phó Hân Châu cười một cái, là nụ cười khổ sở. Cười đến rất gượng ép, trong mắt tựa hồ phim phím chút ánh nước.
【 Anh muốn đền bù sai lầm đã phạm lúc trước....】
【 Không cần, thù của tôi đã báo, anh cũng không nợ tôi gì, cho nên không cần thiết nói những lời không thể hiểu được này. 】
Hình Vân nói xong xoay người liền đi, không có nửa phần dừng lại.
Phó Hân Châu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ấy rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Anh ta trở lại bệnh viện của chính mình tiếp nhận điều trị, tìm luật sư chuẩn bị di chúc.
Chỉ cần anh ta tử vong, tất cả tài sản dưới danh nghĩa anh ta đều cho Hình Vân.
Di chúc yêu cầu người thừa kế ký tên, Hình Vân cự tuyệt.
Cậu ấy không cần những đồng tiền dơ bẩn này.
Trước khi chết, Phó Hân Châu phái người đi tìm Hình Vân. Anh ta cho rằng cậu ấy sẽ không tới. Kết quả cậu ấy tới.
Hình Vân nhìn Phó Hân Châu đang thở máy trên giường bệnh, giờ phút này tâm tình cậu ấy rất phức tạp.
Cảm xúc nông cạn như đau lòng là không thể biểu đạt.
Cậu ấy không thể không thừa nhận, tuy rằng cậu ấy không yêu anh ta, nhưng cậu ấy không thể quên được anh ta.
Họ dây dưa lẫn nhau quá sâu. Nói lên yêu thì quá xa vời. Nói đến hận thì quá mức đau đớn.
Lúc Phó Hân Châu còn sống, cậu ấy tìm mọi cách tính kế, trăm phương ngàn kế muốn đẩy anh ta vào chỗ chết.
Họ kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng bại. Chờ đến khi Phó Hân Châu thật sự sắp chết, cậu ấy thế mà lại có chút luyến tiếc.
Loại không nỡ này không liên quan đến yêu. Là một loại thưởng thức lẫn nhau bị cắt đứt.
Phó Hân Châu kích động đến khóe miệng co giật một cái, nhưng ngoài cái đó ra anh ta không còn chút sức lực nào để chi phối thân thể.
Vốn dĩ trên người anh ta cắm đầy các loại ống dẫn. Nhưng anh ta suy xét đến, nếu có một phần vạn khả năng Hình Vân sẽ đến.
Cho nên làm bác sĩ rút hết các ống dẫn ra. Đã không có những ống dẫn này, anh ta liền hô hấp nói chuyện cũng trở nên vô cùng lao lực.
Anh ta chỉ có thể cố gắng mở to mắt ngóng nhìn cậu ấy, hy vọng có thể nhìn cậu ấy rõ ràng một chút, lại rõ ràng một chút.
Kiếp sau.... Thôi, kiếp sau không cần dây dưa cậu ấy...
Hình Vân chỉ là đứng ở cửa, vô biểu cảm nhìn anh ta, không biết đang suy nghĩ gì cũng không có đi đến trước mặt anh ta.
Môi Phó Hân Châu mấp máy một chút tựa hồ là muốn nói điều gì đó, khóe miệng lại cuối cùng rũ xuống.
Hết thảy đều là anh ta tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.
6 năm kia anh ta rõ ràng biết giữa họ không có khả năng.
Nhưng vẫn là thiêu thân lao đầu vào lửa, vì yêu mà hướng tử mà sinh.
Cuối cùng đổi lấy một thân đau đớn ẩn giấu. Vết thương chảy m.á.u kết vảy, ngứa còn thấu tim khó nhịn hơn cả đau.
Vì thế, anh ta vạch lớp vảy đen ra, lộ ra m.á.u thịt. Cơn ngứa thấu tim biến mất, sự đau đớn ẩn giấu đã quen thuộc làm anh ta thói quen, sau đó nghiện.
Cứ như vậy trong ngày qua ngày, lặp lại sự tự ngược, tình yêu anh ta dành cho cậu ấy, thế mà lại bệnh hoạn càng sâu. Cuối cùng anh ta gục một cú thật lớn trên người cậu ấy, cũng vĩnh viễn từ bỏ giãy giụa.
Không biết qua bao lâu, Hình Vân đi đến đầu giường bệnh của anh ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngữ khí vẫn như trước lạnh nhạt:
【 Anh cho người gọi tôi lên đây, có lời gì muốn nói với tôi sao? 】
Trong cái mùa mà ngay cả gió cũng thổi rất ôn nhu này. Ngoài cửa sổ vài chiếc lá rụng chầm chậm bay xuống, giống như tuyết rơi thưa thớt trong một mùa đông ấm áp.
Phó Hân Châu cụp xuống gương mặt:
【 Em trông có vẻ hơi buồn....】
Hình Vân không nói, nhìn sắc mặt trắng bệch lẫn xanh tím của anh ta thất thần.
Dần dần, hơi thở Phó Hân Châu càng ngày càng yếu. Anh ta trước khi lâm vào hôn mê, dùng sợi sức lực cuối cùng nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta, như là sợ cậu ấy bỏ rơi anh ta vậy.
Kỳ thật, Hình Vân là dễ như trở bàn tay hất tay anh ta ra, nhưng cậu ấy không biết vì sao, cậu ấy đã không làm như vậy.
Khi Phó Hân Châu hoàn toàn mất đi ý thức, tay anh ta mất đi sức lực, “Phịch” một tiếng, nện xuống trên giường. Mắt Phó Hân Châu, hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Ngoài cửa sổ mặt trời, chậm rãi dâng lên. Anh ta đã chết. Chết vào ngày mặt trời vừa mới mọc.
Hình Vân gọi bác sĩ tới liền rời đi. Ánh mặt trời chính ngọ ít nhiều vẫn có chút chói mắt. Cậu ấy ngồi lên xe, đạp ga rời đi.
Không thể không thừa nhận một điều. Cậu ấy không yêu anh ta, lại nhất định không thể quên được anh ta.
Phó Hân Châu tựa như dây thường xuân, cắm những cành có gai vào m.á.u thịt cậu ấy. Một mặt là tuyệt vọng, một mặt là thống khổ.
Vô luận là duy trì hiện trạng, hay là hoàn toàn tránh thoát cậu ấy đều sẽ bệnh nặng một trận, trả giá đắt đỏ.
5 năm sau, Hình Vân đã thực hiện tự do tài chính giải nghệ.
Cậu ấy du lịch khắp nơi để xem vẻ đẹp của thế giới. Cuối cùng đi mệt, liền định cư ở Vancouver.
Thế giới các nơi đều có người Trung Quốc. Lúc ăn Tết, Vancouver có người b.ắ.n pháo hoa vào ban đêm. Trên bầu trời u ám, nở rộ từng đóa hoa rực rỡ.
Năm thứ ba định cư Vancouver, cậu ấy thế mà lại ngẫu nhiên gặp được Tiêu Hằng ở khu phố người Hoa.
Khác với dĩ vãng là, bên cạnh anh ấy có thêm một người, họ mười ngón tay đan xen trông tình cảm rất tốt.
Cậu ấy khách sáo chào hỏi anh ấy. Tiêu Hằng lễ phép đáp lại cậu ấy.
Cậu ấy nghĩ, trên thế giới, khoảng cách xa nhất, không phải độ lượng theo ý nghĩa toán học.
Mà là, sau nhiều năm xa cách chúng ta, mặt đối mặt đứng, lẫn nhau đánh giá gương mặt quen thuộc mà xa lạ của đối phương.
Suy nghĩ rất nhiều lời nói, đến bên miệng, lại chỉ nói ra một câu: Đã lâu không gặp.
Trước kia, cậu ấy tổng cảm thấy. Những lời này quá chính thức.
Vốn là người có quan hệ đơn bạc, dùng để làm lời dạo đầu, biểu đạt sự tưởng niệm không tồn tại, có vẻ giả dối.
Quan hệ ràng buộc quá sâu, lại dễ dàng lâm vào sự khách sáo xấu hổ.
Nhưng, nhiều năm trôi qua, cậu ấy đứng trước mặt anh ấy, cậu ấy cân nhắc, nói ra câu nói chính thức kia, cậu ấy kinh ngạc nhận ra chỗ tinh diệu của nó.
Ở trong khoảnh khắc kia, những sâu sâu cạn cạn, bi cùng hỉ, mãnh liệt đánh úp tới, cuối cùng ở đáy lòng cậu ấy hóa thành một tiếng thở dài.
Giờ khắc này, các cậu là lão hữu gặp lại.
Hàn huyên vài câu, họ liền ai đi đường nấy.
Năm thứ 10 định cư Vancouver, cậu ấy xem nơi này là ngôi nhà thứ hai của mình.
Mùa đông Vancouver rất lạnh, khắp nơi đều là một mảnh băng thiên tuyết địa.
Cậu ấy dựa vào lò sưởi đống lửa để sưởi ấm, thoải mái đến mức cả người mơ màng sắp ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn bay tán loạn, cửa sổ đều đã khóa chặt, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng gió gào thét.
Cậu ấy đột nhiên nghĩ đến cuốn sổ tay mà nhà họ Phó gửi cho cậu ấy cách đó không lâu. Vì thế cậu ấy chán đến c.h.ế.t lấy ra lật xem.
Cậu ấy phát hiện tường ngăn, có một tấm ảnh chụp chung cậu ấy và anh ta mới quen nhau leo Trường Thành.
Khi đó cậu ấy dung mạo còn non nớt giống như một quả táo xanh. Phó Hân Châu ôm vai cậu ấy, mở miệng lộ một hàm răng trắng cười đến vô cùng vui vẻ.
Mặt sau tấm ảnh có một đoạn lời nói:
Vĩnh viễn yêu em vĩnh viễn là một khoảng cách rất xa.
Trên thế giới này, chỉ còn lại một con kiến uống nước.
Diện tích đại dương là $3.6 \times 10^8 \text{ km}^2$.
Nó lúc nào cũng uống nước.
Chờ đến khi nó uống xong hết nước trên địa cầu, chờ đến khi biển cả hóa nương dâu, chờ đến khi tuổi thọ địa cầu hoàn toàn kết thúc kia một khắc, là giây đầu tiên anh yêu em.
Cậu ấy nhìn những lời này, sửng sốt một lúc, sau đó ném vào lửa thiêu thành tro tàn.
Năm này qua năm khác trôi qua. Dần dần, cậu ấy già đi. Trí nhớ cậu ấy càng ngày càng kém.
Cậu ấy đã quên gương mặt Phó Hân Châu, giọng nói anh ta, tất cả yêu hận dây dưa.
Cậu ấy kinh ngạc nhận ra, trong sinh mệnh có hạn của cậu ấy, người đã để lại dấu vết, thế mà lại sẽ giống như tro bụi trên bàn, nhẹ nhàng quét qua, liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Kết thúc câu chuyện.
