HÔN NHÂN CẤP ALPHA MANG ĐẾN NHỮNG GÌ ?

Chap 5

Chương 5: Rượu Vang Đỏ Tặng Lễ

 

Bùi Ngôn chậm rãi chớp hai lần mắt, môi hơi hé mở, phát ra tiếng mũi rất khẽ vì hoang mang trước lời Hình Xuyên. Hình Xuyên nhìn hắn, lặp lại câu hỏi: “Cậu cũng nói với em họ tôi muốn liên hôn sao?”

“Không có.” Phản ứng của Bùi Ngôn lần này lại nhanh hơn nhiều: “Tôi chỉ nói với anh…” Mấy chữ phía sau, Bùi Ngôn hiện tại không phải là Bùi Ngôn trong vườn hoa đêm tối, hoàn toàn không thốt nên lời.

“Vậy nên bây giờ cậu hối hận rồi sao?” Hình Xuyên tiếp tục hỏi, thái độ không hề có vẻ hăm dọa, nhưng lại dễ dàng khiến Bùi Ngôn cảm nhận được một chút áp lực.

Ánh mắt Bùi Ngôn lại bắt đầu lạc lối. Hành động này nếu đặt ở người khác hoàn toàn là tiểu tiết lộ tẩy trước khi nói dối, nhưng đặt ở Bùi Ngôn, đó chỉ đơn thuần là sự trốn tránh. Hắn lúc này sợ hãi Trần Chí sẽ đột nhiên đẩy cửa vào. Giọng hắn rất khẽ: “Không có.”

Hình Xuyên cố ý đợi nửa phút, Bùi Ngôn vẫn không mở miệng nói thêm gì, hơn nữa lại có xu hướng quay đầu nhìn mặt hồ ngây người.

Hình Xuyên cũng không định bỏ qua hắn như vậy: “Vậy mấy ngày nay vì sao cậu không liên hệ với tôi?”

Bùi Ngôn không tiếp tục nhìn chằm chằm mặt hồ để tính toán nữa, hắn quay ngược lại nhìn chăm chú Hình Xuyên, đôi mắt hơi mở to, có vẻ như hoàn toàn chưa từng nghĩ đến còn có lựa chọn liên hệ với người ta.

“Không phải…” Bùi Ngôn vô cùng bối rối xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi đang chờ anh hồi đáp.”

“Chờ tôi hồi đáp?” Hình Xuyên rất hứng thú nhìn hắn: “Nhưng hình như chúng ta đều chưa từng thêm bất kỳ phương thức liên lạc riêng tư nào, tôi phải hồi đáp cậu bằng cách nào?”

Bùi Ngôn sờ di động từ trong túi ra, nhìn Hình Xuyên, hơi do dự, rồi mở khóa di động, xoay màn hình cho Hình Xuyên xem.

“Có, chỉ là có lẽ tài khoản này anh không thường dùng, nên không chú ý.”

Hình Xuyên nhìn giao diện trò chuyện trống trơn, híp mắt: “Vậy nên cậu có phương thức liên lạc của tôi, mà cũng không nghĩ đến việc nhắn cho tôi một tin nhắn sao?”

Bùi Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới điều đó, giật mình, luống cuống tay chân đến mức có chút đáng thương.

“Tôi…” Bùi Ngôn rất cố gắng, cố gắng đến mức không dám nhìn thẳng Hình Xuyên đối diện: “Xin lỗi, tôi sợ làm phiền anh.”

“Sau này sẽ nhắn tin cho tôi chứ?” Bùi Ngôn lại chớp mắt nhìn hắn, hàng mi dài và thẳng khẽ rung, không cần lý do cũng đủ để miêu tả hắn là người không biết nói dối. Hắn gật đầu: “Tôi sẽ.”

Bùi Ngôn không biết câu nói nào của mình đã có tác dụng, ngữ khí Hình Xuyên dịu đi một chút, nhưng câu hỏi đưa ra lại khiến Bùi Ngôn khó xử: “Vì sao muốn liên hôn với tôi?”

Bùi Ngôn im lặng. Hình Xuyên liền đơn giản hóa vấn đề, thay đổi cách diễn đạt: “Cậu là người đồng tính sao?”

Bùi Ngôn muốn chôn mặt mình vào chiếc cốc trước ngực, không bao giờ ngẩng lên nữa. Hắn còn rất muốn quay về đêm tiệc sinh nhật, ngăn cản cái tôi không màng tất cả lao thẳng về phía vườn hoa. Hắn thậm chí dâng lên một cỗ tuyệt vọng từ tận đáy lòng. Hắn tự nhiên không phải người đồng tính. Bùi Ngôn không phải kiểu người sống mơ màng hồ đồ, lịch trình hàng ngày của hắn chính xác đến từng phút giây, và hắn có nhận thức hoàn toàn về bản thân. Hắn chưa bao giờ thích một Alpha nào khác, hắn chỉ thích Hình Xuyên. Nhưng, cho dù là một người ngu ngơ trong chuyện tình cảm như hắn, cũng biết câu này không thể thốt ra.

Bùi Ngôn nôn nóng, khó khăn nuốt nghẹn một lúc, rồi rầu rĩ nói: “Tôi là.”

“So với Omega và Beta, tìm Alpha liên hôn sẽ khiến tôi thoải mái hơn.” Bùi Ngôn bình tĩnh hoàn thiện giả thiết của mình. Hình Xuyên không hề đưa ra bất kỳ nhận xét nào về xu hướng tình dục cá nhân của hắn, mà chỉ bình tĩnh cúi đầu uống nước.

Cuộc đối thoại, hay đúng hơn là sự thẩm vấn đơn phương, dường như tạm thời hạ màn. Bùi Ngôn lén lút thở phào nhẹ nhõm. Trần Chí vẫn chưa trở về. Bùi Ngôn lúc này không sợ hắn đột nhiên đẩy cửa, mà vô cùng mong đợi hắn có thể nhanh chóng quay lại. Bùi Ngôn nhịn không được nhìn về phía Hình Xuyên đối diện, đối phương không hề né tránh, ánh mắt hai người chạm nhau.

“Nhưng yêu cầu của tôi khá cao,” Hình Xuyên cười dịu dàng: “Cậu có thể đáp ứng chứ?”

Bùi Ngôn ngồi thẳng hơn một chút, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ nỗ lực.”

Hình Xuyên tỏ ra hứng thú, hỏi: “Nỗ lực thế nào?”

Bùi Ngôn không ngờ hắn lại hỏi trực tiếp như vậy. Tay hắn vuốt ve thành ly tạo thành vòng tròn. Hình Xuyên chú ý đến động tác của hắn, cười nói: “Dù sao cũng phải có một kế hoạch chứ.”

Bùi Ngôn nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: “Chúng ta có thể lập một bản hiệp nghị tiền hôn nhân. Tài sản trước hôn nhân của anh có thể tự mình giữ, tài sản của tôi anh có thể cùng sở hữu, tôi còn có thể mở tài khoản ủy thác cho anh.”

“Đồng thời, các cơ sở dưới danh nghĩa tôi đều có thể cung cấp cho anh tài nguyên chữa bệnh tốt nhất.”

“Về phần hạng mục hợp tác, tôi có thể nhượng lại lợi nhuận cho đến khi các vị hài lòng.”

Bùi Ngôn đã liệt kê tất cả những gì hắn có thể đưa ra, nhưng Hình Xuyên dường như không hề dao động, ánh mắt trầm tĩnh, thậm chí thu lại nụ cười. Bùi Ngôn liền cho rằng mình lại bị từ chối, chỉ là Hình Xuyên đang lịch sự giữ thể diện cho hắn mà thôi.

“Hình Thượng tá,” Tốc độ nói của Bùi Ngôn rất chậm, hắn cẩn thận suy nghĩ từ ngữ sẽ thốt ra: “Nếu anh muốn từ chối, có thể trực tiếp từ chối.”

“Đối với tôi, anh không cần phải nói vòng vo.” Ánh mắt Bùi Ngôn rất chân thành, cứ như thể chỉ cần Hình Xuyên mở miệng từ chối, giây tiếp theo hắn có thể biến mất ngay trước mặt hắn.

“Được.” Hình Xuyên đặt ly nước xuống.

Bùi Ngôn chậm rãi đứng dậy, có vẻ như lập tức sẽ rời khỏi đây, nhưng lại chậm chạp không cử động. Còn Hình Xuyên thì nhìn chằm chằm vào hắn. Bùi Ngôn mơ hồ biết cách làm của mình là vô lễ. Là một người trưởng thành có thể diện, Hình Xuyên không thể tàn nhẫn nhìn một kẻ thất bại rời đi như vậy.

Bùi Ngôn im lặng rất lâu, chỉ đứng bên cạnh bàn, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Cảm ơn.”

“Cậu phải đi sao?” Hình Xuyên hỏi.

Bùi Ngôn gật đầu. Hắn và Hình Xuyên không thể nói là người xa lạ, cũng không được coi là bạn bè, nên Bùi Ngôn không biết nên dùng cách nào để chào từ biệt cho thích hợp.

“Tôi xuống xem Trần Chí.” Bùi Ngôn rũ mắt, vẫn muốn giữ thể diện cho mình, nghĩ ra một cái cớ.

Hình Xuyên “Ừm” một tiếng, tự tiện nghĩ ra cách thức chào từ biệt cho hai người: “Đừng quên…” Hắn đưa tay lên tai làm động tác gọi điện thoại: “Lời hứa của chúng ta.”

Bùi Ngôn vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt, không hề nhúc nhích. Hắn nghĩ, mình hẳn không được coi là một đối tượng trò chuyện tốt. Dù sao đến nay, trừ Trần Chí, không có người nào khác lại ngày ngày không ngừng nhắn tin những chuyện vặt vãnh hàng ngày cho hắn. Hơn nữa, Trần Chí kiên trì nhắn cũng không phải vì hắn sẽ nói những chuyện thú vị gì, chỉ đơn thuần vì Trần Chí thích nhắn. Bùi Ngôn không nghĩ ra bọn họ còn có chuyện quan trọng nào cần liên hệ, liền thành thật hỏi: “Vì sao?”

“Vì sao?” Hình Xuyên làm ra vẻ suy nghĩ: “Ừm…” Hình Xuyên dừng lại, nhìn về phía Bùi Ngôn, cười cười: “Bởi vì tôi cũng là người đồng tính?”

Bùi Ngôn cứng đờ một chớp mắt. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là muốn trấn an Hình Xuyên, bày tỏ sự khoan dung và ủng hộ của mình đối với xu hướng tính dục thiểu số của cá nhân. Bất quá, hắn rất nhanh nghĩ đến, hiện tại hắn cũng là người đồng tính.

Bây giờ đổi lại Bùi Ngôn không ngừng uống nước, cuối cùng vẫn là Hình Xuyên đưa tay ngăn lại, hắn mới dừng hành vi uống nước liên tục.

Trần Chí cuối cùng cũng bưng chai rượu vang đỏ trở lại: “Đây, đừng uống hết nhanh quá nhé, lần sau tôi qua nhà cậu chúng ta lại cùng uống.”

“Hình Thượng tá, chai này tặng anh.” Trần Chí đưa một chai rượu vang đỏ đã được gói kỹ khác cho Hình Xuyên: “Không biết anh có quen uống không, không quý báu gì, là rượu mẹ tôi ủ, nồng độ không cao.”

“Lần sau anh tới, tôi sẽ bảo mẹ tôi giữ phòng riêng cho anh.” Hình Xuyên ngoan ngoãn nhận lấy rượu và nói lời cảm ơn.

Bùi Ngôn không nhìn Hình Xuyên nữa, giữ chặt Trần Chí: “Đi thôi.”

Ba người chia tay ở bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Trần Chí dựa vào xe đợi một lúc, nhìn Bùi Ngôn đứng cạnh Hình Xuyên. Chiều cao hai người gần như nhau, nhưng thể hình Bùi Ngôn lại thon gầy hơn Hình Xuyên một vòng, từ hướng Trần Chí nhìn qua, bóng dáng Bùi Ngôn gần như bị Hình Xuyên che khuất hoàn toàn.

Không biết họ nói gì, Hình Xuyên cười và lùi người lại, Trần Chí mới thấy được khuôn mặt luôn vô cảm của Bùi Ngôn. Ánh đèn bãi đỗ xe lờ mờ, khuôn mặt Bùi Ngôn càng thêm tái nhợt. Đôi môi nhạt màu cùng hàng mày đen đậm tạo nên sự đối lập thị giác mạnh mẽ. Bùi Ngôn đơn giản nói tạm biệt với Hình Xuyên rồi quay lại bên cạnh Trần Chí.

Trần Chí trên thực tế có chút sợ Hình Xuyên. Chờ ngồi vào xe, đến không gian chỉ có hắn và Bùi Ngôn, hắn mới thở dài thật dài một hơi. “Ở chung một không gian với hắn thật sự có áp lực.” Trần Chí kéo gương trang điểm trong xe xuống, soi mặt mình qua lại: “Tôi còn suýt ăn cơm không ngon.”

Hết bữa ăn, Bùi Ngôn cũng căn bản không ăn được bao nhiêu, còn không bằng lượng nước hắn vừa uống, nhưng hắn đang thất thần: “Không có đâu.”

Trần Chí đóng gương trang điểm lại: “Ôi, cậu không cảm nhận được sao? Tuy rằng hắn trông rất ôn hòa, cũng không có vẻ gì là làm cao, nhưng cảm giác…” Trần Chí không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, hắn lắc đầu: “Dù sao tôi cảm thấy không ổn, sau này cậu gặp hắn cẩn thận một chút.”

“Liên hôn cũng đừng tìm nhà họ, càng không được nói cho họ cậu có vật liệu kia.” Trần Chí rất cảnh giác.

Bùi Ngôn không tỏ thái độ, trong lòng rất hỗn loạn, cứ thế tự mình suy nghĩ trong sự hỗn độn. Hắn lại lần lượt phủ quyết mọi ý tưởng ban đầu của mình. Chẳng lẽ vì Hình Xuyên là người đồng tính, mà mình lại vừa hay là Alpha, giữa họ sẽ có khả năng khác sao? Đồng tính luyến ái chỉ là một vấn đề xu hướng giới tính, chứ không phải là một vấn đề mà bất kỳ người đồng tính nào cũng có thể chấp nhận.

Nhưng nếu Hình Xuyên chủ động thành thật nói ra chuyện này trước mặt hắn, nghe xong những điều kiện hắn đưa ra còn bảo hắn sau này liên hệ, có phải là không có ý từ chối hắn ngay lập tức không. Bùi Ngôn không thể kiềm chế được, thậm chí muốn gọi tài xế tấp vào lề, xuống xe hút vài điếu thuốc.

Đài radio trên xe vẫn say mê chủ đề Giáng Sinh, tuần hoàn phát lại danh sách các ca khúc kinh điển cho mùa Giáng Sinh chưa đến. Giữa tiếng ca 《Merry Merry Christmas》, Trần Chí yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ vài phút, đột nhiên hạ cửa kính xe xuống. Gió lạnh ẩm ướt trong khoảnh khắc thổi vào trong xe, xua tan hơi ấm. “Bùi Ngôn, tuyết rơi!” Trần Chí kêu lên, tóc bị gió thổi tung rối bời.

Bùi Ngôn quay đầu, dưới màn đêm đen kịt, giữa ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, những bông tuyết nhỏ vụn từ từ rơi xuống, bị gió cuốn bay vào trong xe. Gần như cùng lúc đó, chiếc di động Bùi Ngôn nắm trong tay “Leng keng” vang lên một tiếng. Hắn mở ra xem, đó là một thông báo yêu cầu kết bạn mới.

back top