KẾ HOẠCH CUA ALPHA TỔNG TÀI CỦA OMEGA

Chương 13: Thời khắc quan trọng

20.

Kỳ phát tình đã đi đến cuối cùng, chỉ còn lại sự khô nóng nhàn nhạt, Vệ Yên đẫm mồ hôi tỉnh dậy thì bên cạnh không có một bóng người.

Trong phòng rất tối tăm, cậu bất an xuống giường tìm kiếm khắp nơi: "Yến Tinh ca?"

Một bàn tay hơi lạnh từ phía sau che lại đôi mắt Vệ Yên, giọng Ngụy Yến Tinh không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: "Vẫn chưa kết thúc?"

Vệ Yên ngượng ngùng gật đầu: "Còn một chút nữa."

Hoa mai được băng tuyết ôm ấp, hưởng thụ chút lạnh cuối cùng của mùa đông, lại bị gió tuyết bất ngờ đánh cho sắp tàn.

Hoa mai chấn động, không hiểu vì sao băng tuyết đột nhiên thay đổi ý định, nguyện ý vĩnh viễn hòa quyện cùng mình.

Băng tuyết không nói, chỉ là hoàn toàn xâm nhiễm đoạn hương hoa kia.

Vệ Yên nghe thấy có người nói "Ngủ đi", liền ngoan ngoãn đi ngủ.

Cậu phóng túng bản thân ngủ một giấc rất dài, rất dài, mỗi lần gần tỉnh lại, cậu lại cố ý thả lỏng suy nghĩ, chìm vào giấc mơ đẹp, hết lần này đến lần khác thấy Ngụy Yến Tinh lái xe thể thao lướt qua trên đường phố thời thơ ấu.

Lần cuối cùng, cậu lấy hết can đảm hét lên: "Yến Tinh ca, anh đi đâu vậy?"

Ngụy Yến Tinh không trả lời, đương nhiên rồi.

Vệ Yên mở mắt, thần sắc phức tạp.

Lần này bên cạnh vẫn không có người, nhưng cậu không còn tìm kiếm nữa, trong lòng cậu đã lờ mờ ý thức được đây là khoảnh khắc kết thúc.

Cậu giả vờ bình tĩnh, thu dọn gọn gàng những đồ đạc rơi vãi trong phòng này của mình, và cả cây đàn cổ.

Bên cạnh bình hoa trong thư phòng, cậu tìm thấy hai tập tài liệu, nội dung bên trong không hề gây bất ngờ.

Mặc dù biết Ngụy Yến Tinh đã xem qua, Vệ Yên vẫn mang chúng đi.

Vài tờ giấy mỏng manh, lại là vật kỷ niệm nặng nề nhất của mối quan hệ này, giống như vết đánh dấu vĩnh cửu trên người Vệ Yên, nhất định sẽ tra tấn cậu cả đời.

21.

Vệ Yên quay trở lại căn phòng thuê của mình, Khương Ảnh đang vẽ tranh, nhìn thấy dáng vẻ của cậu thì kinh ngạc: "Yên Yên, cậu sao vậy?"

Vệ Yên cố gắng nhếch khóe môi, cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tớ còn tưởng cậu ở ký túc xá."

Khương Ảnh nói: "Phòng ký túc xá của khoa sơn dầu chỉ có một người, tớ không muốn ở chung với khoa khác, dứt khoát đến chỗ cậu."

Vệ Yên gật đầu, lập tức lên giường nằm xuống.

Khương Ảnh lén nhìn sắc mặt cậu, không hỏi thêm gì. Khi giúp cậu thu dọn đồ đạc, nhìn thấy tập tài liệu, cậu ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

Mấy ngày sau, Vệ Yên vì quá mệt mỏi mà phát sốt cao một trận.

Sau khi khỏi bệnh, cậu lại vội vã đến trường nhập học.

Khương Ảnh chăm sóc cậu mệt đến rã rời, cũng không biết nên nói chuyện gì với cậu về chuyện đã xảy ra trước đó.

Thấy Vệ Yên vẫn sinh hoạt như thường, cậu ta chỉ nghĩ rằng tinh thần cậu đủ mạnh mẽ nên không chịu quá nhiều đả kích — dù sao Vệ Yên cũng từng nói, Ngụy Yến Tinh không có nghĩa vụ phải đáp lại cậu.

Hai người có thể kiên trì lâu như vậy, Khương Ảnh đã cảm thấy rất bất ngờ.

Nhưng một ngày nọ, khi Khương Ảnh báo cho Vệ Yên biết tối không về vì phải ra ngoài vẽ vật mẫu, Vệ Yên lập tức luống cuống: "Khương Khương, cậu có thể không đi được không."

"Sao thế?"

Tay Vệ Yên nắm chặt quần áo mình, mí mắt mỏng manh bắt đầu đỏ hoe: "Cậu không ở đây, tớ sẽ cảm thấy rất cô đơn."

Khương Ảnh nghiêm túc nhìn cậu: "Ban ngày đi học không thể ở cùng bạn bè sao?"

"Khoa đàn cổ chỉ có mình tớ, họ không hay nói chuyện với tớ."

Cậu vẫn bị cố vấn cùng các bạn học khác xa lánh, nhưng Vệ Yên không nói, cậu không muốn Khương Ảnh lo lắng thêm.

"Thế buổi tối thì sao? Không dám ngủ một mình à?"

"Ừ..."

Khương Ảnh không chịu nổi: "Tám năm qua cậu không phải vẫn sống một mình sao? Cậu và Ngụy Yến Tinh mới ngủ với nhau được mấy ngày chứ mấy? Vệ Yên, cậu xem cậu bây giờ giống cái bộ dạng gì?"

Cuối cùng Khương Ảnh vắng mặt buổi học vẽ vật mẫu.

Ban đêm, cậu ta nhìn Vệ Yên đang cau mày trong giấc ngủ say, đắp chăn cẩn thận cho cậu rồi đi ra ban công liên hệ với một người.

"Alo, ai đấy?"

"Trần Khoa Duy, tôi là Khương Ảnh, anh chắc không lạ gì việc tôi có số của anh đâu nhỉ."

Đối phương đáp lại: "Cậu và Vệ Yên có số của ai tôi cũng không thấy lạ."

"Quả nhiên là anh nói cho Ngụy Yến Tinh."

Trần Khoa Duy cười lạnh một tiếng. "Tai tôi có vấn đề sao? Cậu đang chất vấn tôi đấy à? Yến Tinh không động thủ với hai người không có nghĩa là hắn nuốt trôi cục tức này, hắn là anh em của tôi, cho dù hắn nhịn được, tôi cũng không nhịn được. Hai người không tránh xa ra, ngược lại còn tự đến trước mặt tôi, tôi chỉ có thể hiểu là các người đang khiêu khích."

Micro im lặng, chỉ có tiếng rè rè của dòng điện.

Ngay trước giây phút Trần Khoa Duy hết kiên nhẫn chuẩn bị cúp máy, Khương Ảnh chậm rãi mở lời: "Trần Khoa Duy, những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu như anh, thật ích kỷ."

Trần Khoa Duy như bị cảnh tỉnh: "Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?"

"Có phải anh cảm thấy mình làm rất đúng phải không?"

"... Chứ còn gì nữa?"

Khương Ảnh hỏi: "Tôi chỉ hỏi anh, Ngụy Yến Tinh và Vệ Yên chia tay xong, hắn vui vẻ sao? Bình thường sao? Nếu đúng là như vậy, tại sao giọng điệu của anh nghe lại miễn cưỡng thế?"

Trần Khoa Duy liên tưởng đến tình hình gần đây của Yến Nam, thế mà không thốt ra được lời nào.

"Trần Khoa Duy, tôi là bạn thân nhất của Vệ Yên, nhưng tôi và cậu ấy có một khác biệt cơ bản Sau khi thiếu vắng tình yêu trong cuộc sống, cậu ấy càng khát khao tình yêu, còn tôi lại thích suy ngẫm. Điểm này, Vệ Yên và Ngụy Yến Tinh rất giống nhau, Vệ Yên đang yêu Ngụy Yến Tinh bằng bản năng."

"Còn tôi..."

Khương Ảnh cười một tiếng: "Tôi dạy anh, bạn thân nhất nên làm gì. Hắn muốn cái gì thì anh cố gắng tranh thủ cho hắn cái đó, hắn không biết mình muốn gì thì anh giúp hắn nghĩ cho kỹ. Nếu có người nhân danh tình yêu làm tổn thương hắn, anh phải bảo vệ hắn; nếu có người nhân danh sự tổn thương yêu hắn, xin anh tôn trọng. Trên đời này có rất nhiều thứ anh không thể lý giải được, thật sự sẽ có những người không biết cách yêu, vì không ai dạy họ cả."

Trần Khoa Duy im lặng một hồi lâu, Khương Ảnh chỉ có thể nghe thấy hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, vì thế cậu ta hạ giọng xuống: "Tôi biết, những gì tôi vừa nói có hơi quá đáng..."

"Không phải."

Trần Khoa Duy cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình: "Thật ra tôi không hiểu những gì cậu nói cho lắm, cậu biết tôi lớn lên ở nước ngoài mà, tiếng Trung của tôi không tốt lắm..."

Khương Ảnh suýt chút nữa ném điện thoại từ ban công xuống, có cảm giác bất lực như tung cú đ.ấ.m mạnh mẽ nhưng đối phương không chịu sự tấn công vật lý nào, hoặc là cảm giác hoang mang sau khi dốc hết ruột gan mà phát hiện đối phương dựa vào quang hợp để tồn tại.

Khương Ảnh nghiến răng nghiến lợi: "Được được được, không hiểu đúng không? Tôi cảnh cáo anh, bây giờ không nghe lời tôi nói, sau này anh đừng đến cầu xin tôi!"

Trần Khoa Duy đương nhiên là cố tình giả vờ lừa Khương Ảnh, khinh thường nói: "Làm sao có thể?"

Đối phương cúp máy.

 

 

back top