KẾ HOẠCH CUA ALPHA TỔNG TÀI CỦA OMEGA

Chương 14

22.

Mấy ngày nay không khí ở Yến Nam không tốt lắm, Tiểu tổng Ngụy lúc thì mặc kệ mọi thứ, ai cũng không tìm thấy hắn, lúc thì lạnh lùng sắc bén phê bình mọi người một cách tàn nhẫn.

Tuy rằng những lời phê bình đều có căn cứ, nhưng vẫn có chút kỳ quái.

Cao quản không chịu nổi nên báo cáo lên Lão tổng Ngụy, Lão tổng Ngụy cho Ngụy Yến Tinh nghỉ mấy ngày, Ngụy Tử Minh tạm thời ra mặt duy trì.

Ngụy Yến Tinh đơn giản là biến mất hoàn toàn.

Khi Ngụy Tử Minh cuối cùng tìm thấy hắn ở một trang viên rượu hẻo lánh, khuôn mặt Ngụy Yến Tinh tiều tụy, người nồng nặc mùi rượu, trong mắt đầy tơ máu: "Chú, có chuyện gì vậy?"

Ngụy Tử Minh tỏ vẻ thương hại: "Yến Tinh, xảy ra chuyện rồi."

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Ngụy Yến Tinh.

Ngụy Tử Minh tiếp tục nói: “Khoảng thời gian trước nhãn hiệu mới của dòng trà lá mà bộ phận thị trường đẩy ra cháu còn nhớ không?”

"Nhớ."

Ngụy Yến Tinh dùng tay xoa xoa giữa hai đầu mày.

“Mấy ngày trước một lô sản phẩm xuất hiện mốc meo biến chất, có vài người tiêu dùng uống xong bị ngộ độc phải đi chữa trị, có một người đến nay còn ở ICU, người nhà liên kết lại làm ầm ĩ, còn tìm luật sư muốn kiện Yến Nam.”

Ngụy Yến Tinh không biết là đang tiêu hóa lời Ngụy Tử Minh nói, hay là uống quá nhiều không thể suy nghĩ, tốc độ nói rất chậm: "Ồ, không thể nào, trà lá là sản phẩm của vườn trà cũ, số lượng ít, đi theo con đường tiêu thụ cao cấp, sao có thể xảy ra chuyện này?"

"Hồ sơ bệnh án của người bị hại viết rõ ràng, Cục Công Thương gần đây cũng liên tục liên hệ với ông nội cháu muốn cử tổ công tác đến điều tra. Hiện tại dư luận trên mạng đang sôi nổi, giá cổ phiếu Yến Nam giảm mạnh. Khi chú vừa đến đây, còn có một đám phóng viên đi theo chú, suýt chút nữa đ.â.m xe. Chú thì không sao, nhưng ông nội cháu đã lớn tuổi, không chịu nổi khổ sở này đâu!"

Ngụy Yến Tinh cuối cùng nhìn về phía Ngụy Tử Minh: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Ngụy Tử Minh bất đắc dĩ nói: "Ý của ông nội cháu là, chuyện này nhất định phải truy cứu trách nhiệm quản lý, đương nhiên Yến Nam là tập đoàn của chính gia đình chúng ta, cũng chỉ là ý tứ thôi— cháu tạm thời từ chức một thời gian, để bên ngoài hạ nhiệt xuống. Tuy nhiên, trong thời gian này, tất cả quyền cổ đông của cháu đều bị tạm dừng."

Ngụy Tử Minh nhìn phản ứng của Ngụy Yến Tinh, người sau nhìn thẳng vào mắt ông ta nói: "Chú, chú cứ một tiếng ông nội, một tiếng ông nội, cháu không thể phản bác, nhưng chuyện này còn chưa có kết luận cuối cùng, xử lý cháu quá sớm rồi."

"Xin lỗi Yến Tinh."

Ngụy Tử Minh nhún vai: "Dù cháu có triệu tập đại hội cổ đông thì kết quả cũng như vậy thôi, chú chỉ là chuyển lời."

"Vậy sau đó ai sẽ ra nắm quyền cho Yến Nam?"

"... Là chú." Ngụy Yến Tinh cười một cách khó hiểu: "Được, cháu chấp nhận, chú, về phát thông cáo đi."

Trần Khoa Duy thấy thông cáo thì như trời sập.

Hắn trong thời gian ngắn nhất đã chạy đến trang viên rượu, một đám phóng viên đang ngồi canh bên ngoài, s.ú.n.g ống chĩa thẳng vào mọi cửa sổ — sau khi Ngụy Tử Minh đến, những người nên biết và không nên biết đều đã phát hiện Ngụy Yến Tinh ở đây.

Các phóng viên ban đầu còn định chụp cả Trần Khoa Duy, người mặc đồ đen bên cạnh hắn móc ra một vật tối om, các phóng viên lập tức sợ hãi tan tác như chim thú.

Trần Khoa Duy đi xuống tầng hầm dùng sức lay Ngụy Yến Tinh tỉnh dậy, đối phương mở mắt ra, hơi men vẫn còn lờ mờ.

Trần Khoa Duy lo lắng đến mức đi vòng quanh: "Trước tiên là loại bỏ quyền lực của cậu, sau đó là âm mưu chiếm đoạt tài sản, cuối cùng là uy h.i.ế.p an toàn của cậu, thậm chí mua chuộc gi-ết người. Kịch bản này chúng ta thấy còn chưa đủ hiểu sao?"

"Cậu phải nhanh chóng phản công!"

Trần Khoa Duy đỡ Ngụy Yến Tinh đứng dậy, Ngụy Yến Tinh lại đẩy hắn ra, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và kiệt sức: "Sốt ruột cái gì? Không phải đều đã lên kế hoạch tốt rồi sao?"

"... Nhưng cậu..."

"Tôi sao?"

Ngụy Yến Tinh hỏi, như thể thật sự rất khó hiểu: "Tôi vẫn luôn làm điều đúng đắn, thế giới này luôn phát triển theo kết quả, tôi thành công, là đủ rồi, lẽ nào các cậu còn muốn can thiệp vào tâm trạng làm việc của tôi sao?"

"Cậu đi đi, không cần phải bận tâm đến tôi, sau này chúc mừng cho tôi là được."

Trần Khoa Duy không đi.

Vị trí của trang viên rượu sâu hun hút và yên tĩnh, hẻo lánh ít dấu chân người, đến đêm càng tĩnh mịch, trong phạm vi mười dặm chỉ có nơi đây sáng đèn.

Trên ban công truyền đến giọng nói tức muốn hộc máu. " Ông cố ơi, coi như tôi cầu xin cậu được không, Vệ Yên rốt cuộc ở đâu? Tôi tra được các người đi Vân Thị, lại thuê một chiếc xe, camera giao thông chỉ chụp được các người vào núi thì mất hút."

"Làm ơn, giữa đêm tôi đi đâu tìm nhà máy điện thoại di động và nhà cung cấp dịch vụ để định vị cho cậu, người ta nghỉ lễ Quốc khánh hết rồi! Trực thăng á? Ai biết các người trốn ở khe suối nào, làm lớn chuyện quá dễ bị rút dây động rừng lắm biết không!"

"Tôi không có nói cậu là rắn! Tôi biết dùng thành ngữ, tiếng Trung của tôi tốt lắm được không!! Tôi xin lỗi!!!"

Khương Ảnh chế giễu hắn: "Sao? Ngụy Yến Tinh sắp sống không nổi à?"

“Chỉ là hắn tâm trạng không tốt lắm."

"Có lẽ là vì chuyện Yến Nam."

"Không,"

Trần Khoa Duy không biết giải thích với cậu ta thế nào, chỉ có thể khô khan nói: "Yến Tinh không phải người tham quyền lực."

Khương Ảnh không còn hứng thú: " Hắn thế nào thì liên quan gì đến tôi? Cúp máy đây."

"Đừng đừng, nói cho tôi vị trí của cậu đã!"

Khương Ảnh hỏi: "Anh dùng cái gì để trao đổi?"

"Ừm..."

Trần Khoa Duy suy nghĩ một chút: "Tôi biết cậu ở Khương gia sống không tốt, tôi có thể giúp cậu đối phó bọn họ. Cậu không phải rất ghét anh trai cậu sao? Tôi biết anh ta học ở đâu, nhà tôi ở khu đó cũng có tiếng nói, hay là tìm người đánh anh ta một trận. Làm anh ta biến mất cũng được mà."

Khương Ảnh khó hiểu: "Làm anh ta biến mất, tôi ở Khương gia có thể sống tốt hơn sao?"

"Tốt hơn hay không... Dù sao cũng chỉ có hai đứa con trai, c.h.ế.t một đứa, họ không thể không cần người thừa kế chứ."

Khương Ảnh cười nhẹ: "Người thừa kế thì tốt lắm sao? Anh xem Ngụy Yến Tinh có vui vẻ không?"

Trần Khoa Duy nói mà không vững: "Cũng không phải ai cũng như hắn, tôi vẫn sống khá tốt..."

Khương Ảnh nói: "Ừ, tôi nghĩ hắn cũng rất hâm mộ anh." Trần Khoa Duy im lặng.

Ngày hôm sau Ngụy Yến Tinh tỉnh lại thì đầu đau như muốn nứt ra, trên đầu giường có đặt thuốc giải rượu và nước, cùng với một tờ giấy ghi địa chỉ xa xôi.

 

 

 

back top