KHÁM BỆNH GẶP BÁC SĨ, AI NGỜ LÀ ĐỐI TƯỢNG TÌNH MỘT ĐÊM

Chương 7

Hai ngày nay tôi không thể vực dậy tinh thần, cứ nằm ườn ở nhà.

Ngủ dậy thì ăn, ăn no lại ngủ.

Buổi tối còn thức khuya chơi game nữa.

Cuộc sống phải nói là ung dung tự tại.

Điểm trừ duy nhất là lúc ngủ luôn mơ thấy làm những chuyện "không thể tả" với vị bác sĩ Phó kia.

Không biết có phải bị ảnh hưởng từ hôm đó không.

Và cả mùi đàn hương trên người anh ấy nữa, tôi cứ thấy như mình có thể ngửi thấy mùi đó ngay cả ở nhà.

Chậc, là ảo giác khứu giác sao?

Hai ngày liên tục như vậy khiến đầu óc tôi trở nên trì trệ.

Tối nay tôi đi ngủ như thường lệ, và không ngoài dự đoán, lại mơ thấy.

Thậm chí cảm giác trong mơ ngày càng chân thật hơn.

Nửa đêm, tôi mơ màng tỉnh dậy, tuyến thể nóng bừng, toàn thân khô nóng dính nhớp.

Mùi rượu nồng nặc trong phòng suýt chút nữa làm tôi say xỉn.

Tôi dứt khoát lấy thuốc ức chế từ tủ đầu giường, tự tiêm cho mình hai mũi.

Dung dịch thuốc lạnh lẽo chảy dọc theo mạch m.á.u khắp cơ thể.

Tôi thở phào một hơi.

Thoải mái hơn nhiều rồi.

Những kỳ mẫn cảm trước đây tôi đều dựa vào thuốc ức chế và ngâm nước lạnh để vượt qua.

Nhưng kỳ mẫn cảm lần này lại đến sớm và ồ ạt hơn.

Tôi vừa xả đầy nước vào bồn tắm, thì tác dụng của hai mũi thuốc ban nãy đã hết.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Nằm vào bồn tắm, tôi lại tự tiêm thêm hai mũi.

Tác dụng yếu ớt, chẳng khác nào chất xúc tác.

Một khao khát khó kìm nén đang dâng trào trong máu.

Răng tôi ngứa ngáy, muốn đánh dấu.

Tôi nhớ lại những mảnh ký ức trong mơ, khao khát cảm giác sảng khoái khi tin tức tố của anh ấy truyền vào cơ thể tôi rồi hòa quyện với tin tức tố của mình.

Tôi thở dốc bò ra khỏi bồn tắm, mò mẫm đi đến bên giường.

Quần áo ướt sũng dính chặt vào người, thảm và cạnh giường đều dính nước.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi thẳng định vị của mình đi.

Rồi gọi một cuộc điện thoại.

Anh ấy bắt máy rất nhanh.

"Chu Nhiên?"

Tin tức tố của anh ấy hình như có thể truyền qua giọng nói.

Ngay khoảnh khắc nghe thấy, tôi cảm thấy toàn thân tê dại, mặt vô thức áp vào màn hình điện thoại dụi loạn xạ.

"Cậu sao thế? Có cần tôi giúp gì không?"

Tôi khẽ "Ừm" một tiếng qua kẽ răng, lắp bắp trả lời một cách lộn xộn.

 

back top