Tôi cảm thấy như đã trải qua một thế kỷ.
Cảm giác trống rỗng thấm từ tủy xương không ngừng gào thét.
Đúng lúc tôi sắp không chống đỡ nổi, một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên từ điện thoại, "Tôi vào rồi."
Kèm theo tiếng "tít tít" của khóa mật mã.
Tôi kéo lê đôi chân run rẩy, loạng choạng đ.â.m sầm ra khỏi phòng.
Phó Thanh Thời vừa bước vào cửa, tôi đã nhào tới.
Tóm lấy cổ tay anh.
Một động tác khóa ngược, tôi đã ép anh ta vào tường.
Tin tức tố của anh ấy theo phản xạ bùng lên chống cự.
Là Alpha như nhau, tôi chỉ thấy tin tức tố của anh ấy thật thơm, ngửi thôi đã thấy ngon rồi.
Tôi dùng lực ở tay, ngẩng đầu lên.
Tôi không chút lưu tình cắn vào tuyến thể sau gáy anh.
Điên cuồng hấp thụ tin tức tố của anh ấy.
Thậm chí còn cố gắng đánh dấu anh.
Phó Thanh Thời không chống cự, vô cùng thuận theo.
Nhưng cơ thể anh ấy căng cứng, tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn khó chịu của anh.
Sau khi được xoa dịu, lực tay tôi nới lỏng hơn phân nửa.
Phó Thanh Thời nhân cơ hội xoay người lại, đầu gối chen vào giữa hai chân tôi, ôm lấy thắt lưng tôi kéo sát vào lòng, bụng dán vào bụng.
"Vừa vào cửa đã chĩa 'thứ đó' vào tôi, đây là phép tắc tiếp khách của cậu à?"
Tôi nheo mắt lại, nhất thời không hiểu.
Nhìn thấy miệng anh ấy đóng mở, nhưng không biết đang nói gì.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm tôi, khẽ nâng lên.
Môi tôi còn dính máu, là dính khi cắn vỡ tuyến thể của anh ấy.
Phó Thanh Thời ôm eo tôi càng chặt thêm vài phần.
"Chu Nhiên."
Phó Thanh Thời rủ mắt xuống, ngón tay cái lau vết m.á.u trên môi tôi: "Kỳ mẫn cảm gọi tôi đến, là muốn tôi giúp cậu như thế nào đây?"
Anh ấy thè lưỡi, khẽ l.i.ế.m vết m.á.u vừa lau trên tay, ánh mắt trần trụi.
Giống như tinh linh quyến rũ, cướp đoạt hồn phách trong đêm tối.
Mắt tôi đờ đẫn, bấu chặt lấy cổ anh ấy và cưỡng hôn.
Mùi đàn hương trong không khí lập tức trở nên nồng đậm, điên cuồng ùa vào người tôi.
Lý trí của tôi sụp đổ.
Hai luồng tin tức tố trong nhà đối kháng không ngừng, không ai chịu nhường ai.
...
