Tôi trốn ở nhà vài ngày. Phó Tư Dung không tìm đến một lần nào.
Chỉ là thỉnh thoảng gửi tin nhắn hỏi tôi đã ăn cơm chưa. Tôi không muốn dính dáng đến hắn, đều trả lời là ăn rồi.
Sau này thấy hắn thực sự không có phản ứng, tôi đổi thành chưa ăn. Tưởng rằng hắn sẽ đề nghị cùng nhau ăn cơm, nhưng không.
Tôi lấy làm lạ.
Không nhịn được tò mò lén chạy đến công ty hắn. Cửa không đóng kín, tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và trợ lý.
"Thư ký Trần, cậu ấy nói chưa ăn, cậu không nghe thấy sao? Cậu ấy nói chưa ăn, cậu ấy muốn gặp tôi, tôi phải đi gặp cậu ấy, cậu đừng cản tôi."
"Phó tổng, tôi không cản anh."
"Vậy tại sao cậu lại muốn tôi lạnh nhạt với cậu ấy, bây giờ cậu ấy còn không muốn kết hôn với tôi, cậu ấy có phải vẫn không quên được Phó Lâm?"
"Phó tổng, là chính anh đang giận dỗi."
"Tôi biết ngay mà, cậu ấy quả nhiên coi tôi là kẻ thứ ba! Tại sao, chỉ vì tôi thích cậu ấy sao? Sao cậu ấy có thể vô cớ như vậy, đến cả thân phận kẻ thứ ba hợp pháp cũng không cho tôi!"
Tôi choáng váng. Phó Tư Dung thích tôi?
Hắn không phải ghét tôi sao? Còn muốn vạch rõ ranh giới với tôi.
Nhưng vẻ mặt hắn lại không giống giả vờ.
Tôi đi ra ngoài bấm số điện thoại của hắn.
Phó Tư Dung nhấc máy ngay lập tức, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt.
"Có chuyện gì?"
"Phó tiên sinh, tôi đang ở dưới lầu công ty, có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Hơi thở Phó Tư Dung rõ ràng nặng hơn. Vẫn tỏ ra thanh lãnh tự chủ.
"Không cần."
"Vậy thôi, tôi đi ăn một mình đây."
Tôi nhanh chóng cúp điện thoại.
Văn phòng nhanh chóng truyền ra tiếng gầm gừ giận dữ.
"Tại sao tôi phải từ chối? Khó khăn lắm cậu ấy mới đồng ý gặp tôi, tôi nên nói được chứ, đều tại cậu đó Thư ký Trần, chắc chắn là hơi thở của cậu làm loạn suy nghĩ của tôi."
Thư ký Trần: "..." Vô cớ gây họa.
Buổi tối. Tôi lén lút về trang viên.
Phát hiện đèn phòng tôi đang sáng. Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Vừa mới đến gần. Mùi cỏ hương bài thuần túy quấn quýt gần như xông thẳng ra khỏi khe cửa. Điên cuồng quấn lấy tôi.
Chân tôi bỗng mềm nhũn.
Đẩy cửa ra.
Phó Tư Dung quả nhiên đang ở trên giường tôi, ôm gối của tôi, ngửi thật sâu.
Tim tôi đập nhanh hơn. Hắn thích tôi nhiều đến thế sao.
Vậy trước đây giả vờ làm gì?
Tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt. Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề gấp gáp. Nghe như đang...
Tôi giật mình. Vô tình va vào khung cửa.
Phó Tư Dung đột ngột ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau.
Không lời nào để nói.
"Không, tôi không phải..."
Tôi là người lấy lại tinh thần trước.
Phó Tư Dung cau mày chặt. Nhưng tin tức tố rượu mạnh trong không khí lại ngọt đến mức có thể tan chảy.
"Sao lại về giờ này?"
"Tôi..."
Tôi cũng không cố ý chọn lúc này về, ai biết hắn đang...
Vừa nghĩ đến việc hắn đang làm gì, tôi liền mặt đỏ tai hồng, khô cả cổ họng.
"Chậc."
Phó Tư Dung chán ghét, nhưng lại trần truồng, đi thẳng đến trước mặt tôi.
"Tại sao không dám nhìn tôi?"
Không nhìn còn run chân. Nhìn rồi chẳng phải không ra khỏi phòng này sao.
"Giang Nhượng, nhìn tôi."
Phó Tư Dung vô cùng nghiêm túc.
Tôi rề rà ngẩng đầu. Chỉ trong khoảnh khắc, suýt chút nữa bị ngọn lửa t.ì.n.h d.ụ.c trong mắt hắn nuốt chửng.
Tôi hoảng hốt. Cảm thấy nếu không chạy trốn sẽ không còn cơ hội nữa.
"Không được chạy."
Phó Tư Dung không cho tôi cơ hội. Cúi đầu cắn lấy môi tôi. Hai tay không kiêng dè sờ soạng trên người tôi.
Tôi rất nhanh bị hắn hôn đến mềm eo. Đầu óm tùm lum, không thể suy nghĩ gì được.
Ánh mắt Phó Tư Dung mờ ảo. Ngón tay nóng bỏng mân mê khóe miệng tôi. Từng chữ từng câu.
"Giang Nhượng, kết hôn với tôi."
"Sau này chỉ thích một mình tôi."
Tôi nhìn hắn. Hơi thở toàn là hương vị nồng nhiệt.
Ma xui quỷ khiến gật đầu.
