Tôi vẫn đi. Nhưng không dám xuống xe.
Nhìn Phó Tư Dung ăn diện bảnh bao, tôi lập tức muốn rút lui.
"Bác tài, quay đầu, về đại học A."
Bác tài dù nhanh đến mấy, vẫn bị Phó Tư Dung nhìn thấy. Chỉ trong khoảnh khắc đối mặt ngắn ngủi, tôi đã lường trước được cái c.h.ế.t thảm của mình.
"Bác tài, đi bệnh viện đi, cháu có việc gấp."
Trốn tránh là không đúng. Nhưng giả bệnh là hợp lý.
Khi tôi gửi ảnh giường bệnh qua, Phó Tư Dung chỉ dặn dò tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tối nay về nhà sẽ nói với ba mẹ hủy hôn.
Lúc xuất viện, lại gặp Phó Lâm. Sau khi bị đào tuyến thể, tàn tật kép đã làm biến dạng thể xác và tinh thần hắn, khiến hắn trở nên bạo ngược điên cuồng.
Chỉ cần không vừa ý, là liền đánh đập mắng chửi. Vài lần đầu Ôn Bạch còn đến chăm sóc, sau này chịu không nổi, thuê hộ lý rồi không đến nữa.
Người yêu từng yêu mình đến mức khó rời xa lại ghét bỏ mình như vậy, Phó Lâm như bị sét đánh. Sau cơn sốc là cơn thịnh nộ ngút trời.
Hắn thề phải cho Ôn Bạch biết lỗi lầm của mình.
Đáng tiếc Ôn Bạch đã chạy trốn. Sau khi thân phận thiếu gia giả bị bại lộ, hắn rửa sạch nhà họ Ôn, rồi bốc hơi khỏi thế gian.
Hóa ra Ôn Bạch cũng không phải thiếu gia thật. Chỉ là mượn một chút thông tin về thiếu gia thật trong tay, dựa vào thủ đoạn hoàn hảo, lừa gạt tất cả mọi người.
Ôn phụ Ôn mẫu hối hận điên cuồng. Nhưng manh mối về thiếu gia thật hoàn toàn bị cắt đứt cùng với sự biến mất của Ôn Bạch.
Bị đả kích nặng nề, họ tìm đến tôi một lần nữa, lại dùng cái cớ coi tôi như con ruột, muốn tôi tiếp tục đóng vai người thay thế.
"Không cần. Con của tôi, tôi tự cưng chiều."
Ba mẹ tôi thẳng thừng từ chối. Mặc cho Ôn phụ Ôn mẫu làm ầm ĩ thế nào, họ vẫn không lay chuyển.
