Ngồi trên bàn ăn đông người. Tôi mới nhận ra đây là tiệc mừng thọ của Phó lão gia.
Dưới bàn, tôi kéo vạt áo hắn. Vô cùng căng thẳng.
"Sao anh không nói với tôi là tiệc mừng thọ? Tôi không chuẩn bị gì cả!"
Phó Tư Dung nheo mắt, "Chuẩn bị gì?"
"Đương nhiên là quà gặp mặt! Dù chúng ta chưa kết hôn, nhưng dù gì cũng là bố chồng tương lai của tôi, lễ nghi cần có không thể thiếu."
"Bố chồng... sao không gọi là ba?"
"?"
Tôi thật sự không hiểu cái mạch suy nghĩ của Phó Tư Dung. Bây giờ là lúc để xoắn xuýt về cách xưng hô sao?
"Tại sao không gọi? Vì cậu vẫn còn thích hắn sao?"
Tôi đầy dấu chấm hỏi. Nhìn theo ánh mắt hắn.
Mới nhận ra Phó Lâm đang lén lút nắm tay tôi. Ánh mắt như muốn nói:
"Tôi biết em cố ý dùng hành động thân mật để chọc tức tôi, nhưng không sao, tôi tha thứ cho em, và từ giờ phút này sẽ yêu thương em."
"Tại sao còn chưa buông tay? Muốn sau buổi tiệc gia đình lại tái hợp với hắn à?"
"Xem ra không cần đợi đến lúc kết thúc, bây giờ cậu sẽ làm luôn."
"Giang Nhượng, cậu đã đính hôn với tôi, tôi khuyên cậu tốt nhất là nên dẹp bỏ ý định bắt cá hai tay đi."
Phó Tư Dung không biết xem bộ phim m.á.u chó nào mà lại nói ra những lời này. Hắn hạ giọng điên cuồng tuôn ra. Giống như lời thì thầm của ác quỷ.
"Tiểu Nhượng, Tư Dung có dễ gần không?"
Đúng lúc này, Phó lão gia hỏi tôi.
Trong nháy mắt. Tôi trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Nhưng Phó Lâm không có ý định buông tay. Tôi luống cuống, đành tìm Phó Tư Dung giúp đỡ.
"Cứu tôi..."
Phó Tư Dung hừ khẽ một tiếng. Miễn cưỡng giúp tôi gạt tay Phó Lâm ra. Rồi ôm lấy vai tôi, kéo sát về phía mình.
"Ba, tình cảm của chúng cháu rất tốt."
Phó lão gia hài lòng gật đầu, "Ngày cưới đã định chưa?"
"Dạ, đầu tháng sau."
Sao tôi không biết?
Phó Tư Dung cong khóe môi một cách không dễ nhận thấy.
"Quá muộn sao? Vậy tuần sau đi."
Không phải.
Tôi còn chưa mở miệng.
Bất chấp phản ứng của tôi. Phó Tư Dung hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng của mình.
Má cọ cọ vào đầu tôi. Dịu dàng cưng chiều.
"Ừm, tôi cũng rất hy vọng sớm được kết hôn với cậu."
... Hắn điên rồi.
Tất cả đều điên rồi.
