KHI BẠN TRAI VÀ THIẾU GIA THẬT VÔ TƯ HÔN NHAU, TÔI LIỀN LIÊN HÔN VỚI CHÚ NHỎ CỦA HẮN

Chương 9

Tôi thà Phó Tư Dung không giúp tôi. Như vậy Phó Lâm sẽ không mặt dày quấn lấy tôi.

Hắn cố ý chặn đường tôi ở hành lang vườn hoa mà tôi phải đi qua.

"Giang Nhượng, cậu tốt nhất là đang nói đùa."

Hắn vẫn cao ngạo như trước. Tự cho rằng vẫn có thể kiểm soát tôi.

"Cậu nói với tôi đi, kết hôn là giả, đính hôn là giả, mọi thứ giữa cậu và Phó... chú nhỏ của tôi đều là giả."

Hắn lảo đảo tiến lên. Khắp người nồng nặc mùi rượu.

Hèn chi lại dễ nói chuyện như vậy. Hóa ra là muốn mượn men say diễn trò lãng tử quay đầu.

Tôi cười lạnh, "Đừng diễn nữa, ở đây chỉ có hai chúng ta."

"..."

"Tùy anh, tôi phải về đi ngủ đây, Phó Tư Dung còn đang đợi tôi."

Tôi mới là kẻ say thật sự khi nghĩ rằng có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với hắn. Con người vĩnh viễn không thể giảng giải đạo lý với kẻ ngu ngốc.

"Giang Nhượng."

Tôi vừa đi. Phó Lâm vội vàng gọi tôi lại.

Châm một điếu thuốc. Nhả khói.

"Chúng ta mỗi người lùi một bước."

"Tôi hủy hôn, cậu ly hôn, chúng ta bắt đầu lại."

Thấy hắn nghiêm túc như vậy, tôi không nhịn được bật cười.

"Bắt đầu lại cái gì? Lời cá cược chà đạp chân tình? Sự giả tạo thỏa mãn hư vinh? Hay vở kịch "cả muốn cả chê" thấp kém?"

Nếu không phải vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Phó Tư Dung và trợ lý. Đến giờ tôi vẫn bị lừa trong bóng tối.

Sự lựa chọn chủ động của Phó Lâm hai năm trước. Ngay từ đầu đã là một cuộc cá cược.

"Phó đại thiếu gia khi nào lại đổi khẩu vị rồi, không nói chuyện con gái mà nói chuyện con trai."

"Hứng thú nhất thời đánh cược với bạn bè, nếu làm cho đối phương thích mình trong vòng ba tháng, sẽ giao trang viên của hắn cho tôi."

"Tôi vẫn khá thích nó."

Buồn cười thay. Sự kiên định tôi tin tưởng là giả. Cây cầu nổi tôi không ngừng đấu tranh muốn nắm lấy cũng là giả.

Hai năm qua tất cả những lời thích nói ra. Toàn bộ trở thành trò cười.

Bây giờ tôi không cần phải dựa dẫm nữa. Kẻ gây ra mọi chuyện ngược lại lại cầu xin tôi phối hợp với hắn.

"Phó Lâm, anh muốn diễn vai nam chính thâm tình thì tìm người khác đi, đừng tìm tôi, thật đấy, tôi không muốn buồn nôn nữa."

Phó Lâm nhìn tôi chằm chằm. Đầu ngón tay lóe lên ánh đỏ.

"Giang Nhượng, làm thế nào cậu mới chịu quay lại?"

Nửa ngày. Hắn chịu nhượng bộ trước.

Vậy tôi cũng lùi một bước.

Nhưng lùi hay không cũng không quan trọng. Hắn không làm được.

"Quỳ xuống xin lỗi."

"Cậu điên rồi."

Phó Lâm dụi tắt điếu thuốc cuối cùng. Vẻ mặt dữ tợn.

"Giang Nhượng, cậu đừng tưởng bám vào chú nhỏ của tôi là có thể yên ổn."

"Có hắn hay không có hắn, tôi vẫn có thể đối phó với cậu."

Tra nam đã mất kiểm soát. Tôi nhếch mép, tâm trạng vui vẻ.

"Được thôi, tôi chờ anh."

Đánh bại Phó Tư Dung thì sao chứ. Bố mẹ tôi là tỷ phú giàu nhất Dương Thành.

Giết c.h.ế.t hắn còn dễ hơn g.i.ế.c một con kiến.

"Giang Nhượng, cậu đừng quá đáng."

Phó Lâm tức nghẹn. Tôi lười để ý.

Khoảnh khắc tôi xoay người, hắn đột nhiên tiến lại gần. Hôn rất nhẹ, rất nhanh vào má tôi.

Tôi phản ứng vung tay tát hắn một cái. Cảm thấy ghê tởm điên cuồng lau.

Bị đánh Phó Lâm cũng không giận, khóe môi nhếch lên nụ cười.

"Giang Nhượng, cậu nhất định sẽ bị vứt bỏ."

"Thật là vô lý!" Tôi mắng thầm.

Quay đầu lại. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh băng đến cực điểm của Phó Tư Dung.

 

 

back top