KHI THẤY HẮN GỤC TRÊN VAI CẬU TA NGỦ SAY, BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN VỀ QUÊN

Chương 12

Khi thu dọn hành lý, tôi nhìn thấy món quà tôi chưa kịp tặng.

Nó cô đơn nằm ở sâu nhất trong tủ quần áo.

Tôi nhìn nó một lúc, cuối cùng không mang đi.

Chỉ mang đi số tiền Tần Mục Dã đưa cho tôi.

Bước ra khỏi biệt thự, tôi nhất thời không biết mình nên đi đâu.

Mẹ là người thân duy nhất của tôi.

Nhưng sau ca phẫu thuật đó, bà vẫn không qua khỏi.

Tôi đứng đó một lúc lâu, cuối cùng quyết định rời Hồng Kông về quê cũ.

Ban đầu tôi đến Hồng Kông là để chữa bệnh cho mẹ.

Ngồi tàu hỏa suốt một đêm.

Tôi lại lên xe buýt, vài giờ sau mới đến cổng làng.

Ngôi nhà vì không có người ở đã sớm tồi tàn.

Tôi dọn dẹp sơ qua rồi ở lại.

Trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi cảm thấy cô đơn.

Nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, ít nhất tôi không phải một mình.

Tôi xoa bụng: “Mau ra ngoài chơi với mẹ được không?”

Điện thoại bên cạnh rung liên tục.

Tôi thấy là Tần Mục Dã gọi đến, liền trực tiếp cúp máy.

Sau đó chặn số hắn.

Nhưng không lâu sau, Tần Mục Dã đã gửi cho tôi hơn 99 tin nhắn.

【Cậu đi đâu rồi?!】

【Người đâu?! Bà quản gia nói cậu mang hành lý đi rồi?】

【Bây giờ tôi đã khôi phục trí nhớ.】

【Tôi có thể tiếp tục gia hạn hợp đồng, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được.】

【Mau về đi, tôi hơi buồn ngủ rồi, cần cậu ngủ cùng!】

【Giang Triều! Cậu mà không trả lời tin nhắn của tôi, xem tối nay tôi xử lý cậu thế nào!】

【Cậu đang làm loạn cái gì?! Mau về đây cho tôi!】

【Cậu làm tôi tức đến mức bây giờ không còn chút buồn ngủ nào nữa!】

【Tôi rất khó chịu! Đầu rất đau, cậu mau về đi!】

【Mau về!】

【Về đi!】

【Tôi cầu xin cậu, về được không?】

Sau một thời gian dài, tôi trả lời hắn.

【Tôi sẽ không về đâu.】

【Chúc anh mỗi ngày đều ngủ ngon.】

Tôi nói thật lòng, hắn ở bên Bạch Trạch, mỗi ngày đều có thể ngủ ngon.

 

back top