KHI THẤY HẮN GỤC TRÊN VAI CẬU TA NGỦ SAY, BETA ÔM BỤNG BẦU TRỐN VỀ QUÊN

Chương 16

Đầu óc tôi vẫn rất rối bời.

Cửa bị gõ.

Tần Mục Dã đi mở cửa.

Hắn và bác sĩ Triệu nói chuyện một lát.

Quay đầu nhìn tôi: “Đợi tôi trong phòng, tôi ra ngoài giải quyết một chút chuyện.”

“Đợi tôi về chúng ta sẽ nói chuyện tử tế!”

Đợi Tần Mục Dã đi, tôi thử mở cửa.

Không ngờ cửa không khóa.

Nhưng ngoài cửa đứng hai vệ sĩ.

Bất kể tôi đi đâu, họ đều đi theo sát.

Tôi hỏi họ Tần Mục Dã đi đâu rồi.

Họ thành thật trả lời: “Phòng nghiên cứu của bác sĩ Triệu.”

Tôi bảo họ đưa tôi đến đó.

Họ nhìn nhau, gọi điện thoại cho Tần Mục Dã.

Được cho phép, họ lái xe đưa tôi đến.

Phòng nghiên cứu của bác sĩ Triệu nằm trên tầng thượng.

Vừa bước vào, tôi đã nhìn thấy Bạch Trạch ngay lập tức.

Cậu ta thấy tôi thì sững sờ một lúc.

Lúc này, Tần Mục Dã và bác sĩ Triệu cũng bước ra từ phòng thí nghiệm.

Trong tay hắn cầm một lọ dung dịch chiết xuất.

Ánh mắt tôi rơi vào lọ dung dịch đó: “Đây là gì?”

Bác sĩ Triệu: “Dung dịch chiết xuất Pheromone của Bạch Trạch, Pheromone này có tác dụng với chứng rối loạn giấc ngủ của Tần tiên sinh, chúng tôi có thể chiết xuất ra để chế thành thuốc.”

“Tần tiên sinh đã dùng thử rồi, hiệu quả không tệ.”

Vậy là Tần Mục Dã không ở bên Bạch Trạch.

Hắn chỉ dùng Pheromone của Bạch Trạch...

Vậy còn lần trước tôi nhìn thấy Tần Mục Dã tựa vào vai Bạch Trạch thì sao?

Tần Mục Dã bước đến, cúi đầu nhìn tôi: “Cậu làm sao vậy?”

“Sắc mặt sao tệ thế?”

Tôi hoàn hồn, gấp gáp hỏi.

“Tôi đã từng nhìn thấy anh tựa vào vai Bạch Trạch ngủ.”

Tần Mục Dã ngẩn ra: “Cậu bỏ đi là vì chuyện này?”

“Giang Triều, hôm đó tôi vớt Bạch Trạch lên từ dưới nước thì phát hiện Pheromone của cậu ta có thể khiến tôi buồn ngủ.”

“Tôi bèn nghĩ xác minh xem có thật không, nên bảo cậu ta phóng thích Pheromone trong phòng.”

“Không ngờ tôi thật sự ngủ được, lúc tỉnh dậy mới biết mình tựa vào vai Bạch Trạch, nhưng tôi thề là tôi rõ ràng nằm trên bàn ngủ cơ mà.”

Hắn nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn Bạch Trạch bằng ánh mắt hung dữ: “Cậu có thể giải thích một chút không?!”

Bạch Trạch chột dạ nuốt nước bọt, “Là tôi đỡ anh tựa vào vai tôi.”

Giọng Tần Mục Dã nghiêm túc: “Bạch Trạch, khoản đầu tư tôi dành cho nhà cậu, là để mua Pheromone của cậu.”

“Vì cậu đã vượt giới hạn, đừng trách tôi không khách khí.”

Tần Mục Dã không quan tâm đến lời cầu xin của Bạch Trạch, rút lại khoản đầu tư cho nhà họ Bạch.

Doanh nghiệp nhà họ Bạch vốn đang trên bờ vực nguy hiểm, bị rút vốn cơ bản đồng nghĩa với phá sản.

 

back top