Bữa tiệc kết thúc, tôi đi theo sau Nam Chi, cẩn thận hỏi cậu ấy: "Chi Chi, về nhà không?"
Nam Chi đi xa trước tôi, không cho tôi lại gần cậu ấy quá.
Chắc là vừa nãy trên bàn ăn, cậu ấy bị anh hai nói móc liên tục nên tâm trạng không tốt.
Lòng tôi rất khó chịu, nhìn bóng lưng cậu ấy, có chút cay đắng.
Năm tám tuổi, bố tôi c.h.ế.t để cứu phu nhân nhà họ Nam.
Phu nhân thấy tôi đáng thương, để tôi làm bạn đọc sách với Nam Chi. Dưới sự che chở của nhà họ Nam, tôi cũng coi như hoàn thành việc học suôn sẻ.
Tôi luôn ghi nhớ ơn nghĩa, không dám có đòi hỏi quá đáng gì với nhà họ Nam, nên từ khi vào đại học, tôi đã tự mình bươn chải kiếm sống.
Đối với Nam Chi, tôi luôn như vậy, cậu ấy nói đông tôi tuyệt đối không nói tây.
Nhưng từ lần đó tôi mơ màng tỉnh dậy trên giường, nhìn thấy Chi Chi đang ngủ say bên cạnh, tôi biết mọi thứ đã kết thúc.
Nam Vân hãm hại, khiến Chi Chi từ nay chỉ có thể kết hôn với một beta như tôi.
Tôi biết Nam Chi lấy tôi là thiệt thòi cho cậu ấy, tôi không xứng với cậu ấy.
Vì vậy, những năm này, tôi cố gắng kiếm tiền điên cuồng, muốn cho Chi Chi một cuộc sống tốt hơn, hào nhoáng hơn.
Nhưng tôi thực sự hơi tầm thường, dường như không thể làm được.
Vừa nãy trên bàn ăn tôi đã thấy, ánh mắt Nam Chi dành cho Lê Dã.
Alpha đỉnh cấp, con trai độc nhất của gia tộc quyền quý ở thủ đô, mười mấy tuổi đã thành công trên thương trường và đầu tư, giờ đây càng trở thành đối tượng mà mọi người không thể với tới.
Thật chói lọi biết bao, tôi nghĩ một cách khó chịu, trong lòng tràn đầy ghen tị và cay đắng.
Giá như tôi cũng là alpha, thì tốt biết mấy.
Nhìn bóng lưng Nam Chi, tôi cúi đầu, tâm trạng rất phức tạp, suy nghĩ rối như tơ vò.
Nam Chi đột nhiên dừng lại.
"Thôi, anh đừng đi theo tôi nữa, phiền c.h.ế.t đi được!" Cậu ấy quay lại, vẫn vẻ mặt tức giận.
"... Xin lỗi, Chi Chi, em đừng giận." Tôi rũ mắt xuống, có chút buồn bã nhìn cậu ấy.
Nam Chi im lặng một lúc lâu, đột nhiên lại tỏ ra rất nóng nảy, lớn tiếng nói:
"... Chỉ biết xin lỗi! Tôi không hiểu tại sao anh, một người đàn ông to lớn lại nhu nhược đến vậy!"
Tôi mấp máy môi, không dám lên tiếng nữa.
"Anh tự về đi. Tôi không về đâu." Cậu ấy ngẩng mặt lên, không thèm nhìn tôi, chỉ để lại một bóng lưng.
