Bữa xã giao kết thúc, Lê Dã đứng dậy cáo từ.
Những người xung quanh lấy hết can đảm hỏi: "Lê tổng, không ở lại chơi thêm một chút sao?"
Lê Dã cười: "Không."
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cậu ta nhìn về phía tôi, cong mắt hỏi: "Ngu tổng, đi cùng không?"
Những người xung quanh nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tôi lập tức cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Tôi không muốn đi cùng cậu ta.
Nhưng ánh mắt hóng chuyện của những người xung quanh khiến tôi đi cũng không được, mà không đi cũng không xong.
"Ngu tổng?"
Lê Dã cũng không có vẻ gì là vội vàng, rất kiên nhẫn gọi tên tôi một lần nữa.
Trong ánh nhìn dò xét của những người khác, tôi đành phải rời chỗ và đi theo cậu ta .
Thư ký Ngô đi theo sau chúng tôi, biết Lê Dã là ai, càng thêm thận trọng.
Bên ngoài câu lạc bộ trời đã hơi tối, như sắp có mưa bão lớn.
Tôi cảm nhận được một vài hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống vai tôi.
Người đi sau Lê Dã đưa tới một chiếc ô.
Cậu ta mở ô ra, che trên đầu chúng tôi.
Tôi lại ở cùng một không gian với Lê Dã.
Một cảm xúc hỗn hợp giữa sợ hãi và lo lắng dâng lên trong lòng, vì tất cả những gì đã xảy ra trong phòng vệ sinh, tôi quyết tâm nhanh chóng rời xa cậu ta .
"Lê tổng, tôi..."
Người đàn ông trước mặt ngắt lời tôi.
Lúc này chúng tôi không còn đứng gần nhau như trong phòng vệ sinh nữa.
Nhưng trong ánh chiều tà hơi đen, tôi lại đột ngột chú ý đến đôi mắt có hình dáng tuyệt đẹp của cậu ta .
"Anh đã từng học ở Đại học Kinh Châu phải không?"
Lê Dã mở lời, nói một câu không đầu không cuối.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ta không nói về chuyện của Nam Chi nữa là tốt rồi.
Nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi câu này.
Tôi cảnh giác im lặng không trả lời.
Nhưng Lê Dã cũng không hề muốn tôi phản ứng gì.
Cậu ta nhìn tôi, trong mắt là một loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
"Tôi cũng tốt nghiệp Đại học Kinh Châu." Cậu ta nhìn tôi rất nghiêm túc, dường như muốn tìm kiếm một biểu cảm nào đó mà cậu ta muốn thấy trên mặt tôi.
Tôi khó hiểu.
Đại học Kinh Châu quả thực khá tốt, nhưng đối với con trai độc nhất của một gia tộc quyền quý như Lê Dã, học ở trường này cũng không phải là điều gì đáng tự hào.
Không biết biểu cảm của tôi đã chọc giận cậu ta ở điểm nào, cậu ta đột nhiên nặng nề nhét chiếc ô vào tay tôi, cười như không cười nhìn tôi:
"Ngu tổng, thật là quên nhiều quá."
"Trí nhớ kém như vậy, làm sao mà tốt nghiệp được?"
"..."
Tôi không muốn tranh cãi với cậu ta , vì vậy tự động bỏ qua nửa câu đầu không thân thiện của cậu ta .
"... Viết luận văn, làm đồ án tốt nghiệp." Tôi trả lời rất thận trọng, "Tất cả sinh viên đại học đều tốt nghiệp như vậy."
Alpha trước mặt cúi mắt nhìn tôi, trên khuôn mặt tái nhợt đẹp đẽ bỗng nở một nụ cười.
"Ngu, Niên."
Cậu ta chậm rãi gọi tên tôi, từng chữ một.
"Có đôi khi anh thật sự không hiểu, hay là giả vờ không hiểu?"
Lê Dã bước ra khỏi ô, người bên cạnh lập tức cung kính che ô trên đầu cậu ta .
Vành ô màu đen che khuất đôi mắt cậu ta, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cậu ta .
"Ly hôn đi."
Tôi nghe thấy cậu ta nói.
"Ly hôn với Nam Chi."
