Những lời Lê Dã nói khiến lòng tôi rối bời.
Có những chuyện không nhắc đến, người ta sẽ giả vờ như không có gì xảy ra.
Nhưng một khi có người thẳng thắn chỉ ra nguy cơ tiềm ẩn, tất cả cảm xúc tích tụ liền như tuyết lở ập đến với tôi.
Nam Chi ghét bỏ tôi như vậy, tôi không phải không biết.
Tim tôi cũng là thịt, bao nhiêu năm qua, tôi cũng từng nghĩ hay là ly hôn đi.
Nhưng Nam Chi lại không đồng ý.
Bấy nhiêu năm, cậu ấy luôn nói tôi nợ cậu ấy rất nhiều.
Cậu ấy vì tôi mà mất một đứa con, nếu tôi ly hôn, đó là vô trách nhiệm.
Nhưng tôi dỗ dành cậu ấy bằng lời ngon tiếng ngọt, cậu ấy lại nói tôi nhu nhược, tôi không biết rốt cuộc phải đối xử với cậu ấy như thế nào.
Từ khi kết hôn, Nam Chi chưa bao giờ cho phép tôi chạm vào cậu ấy.
Vì vậy, chỉ có đêm bị bỏ thuốc đó.
Nhưng tôi còn chưa kịp vui mừng quá sớm, đứa bé đã mất vì lý do sức khỏe của Nam Chi.
Sức khỏe cậu ấy cũng luôn không tốt.
Khoảng thời gian đó, tôi vô cùng tự trách, chạy ngược chạy xuôi chăm sóc cậu ấy, suýt chút nữa là hái cả sao trên trời xuống tặng cậu ấy.
Chúng tôi cũng coi như chung sống hòa bình được một thời gian, thái độ của Nam Chi đối với tôi dường như dần mềm mỏng hơn.
Nhưng sau này, không biết từ ngày nào, cậu ấy đột nhiên bắt đầu ghét bỏ tôi, cảm thấy tôi là một beta, bạn bè xung quanh cậu ấy không ai cưới một beta làm đối tượng kết hôn cả.
Chúng tôi cứ dây dưa như vậy, trở thành một cặp vợ chồng bất hòa.
Những năm này, tôi đã chuộc tội trong cuộc hôn nhân này.
