LÃO HỔ CŨNG MUỐN XÀO COUPLE SAO?

Chương 2

Lăng Tầm dẫn ta đến địa bàn của hắn.

Dưới chân Tây Sơn có một con dê con đã bị mổ bụng, ăn dở.

Hắn thấy ta nuốt nước bọt, do dự một chút, xé một chiếc đùi dê ném cho ta.

"Ăn xong thì cút ngay!"

Hề hề!

Ta mặc kệ hắn nói gì, há miệng cắn mạnh vào chiếc đùi dê.

"Phì! Chưa lột da à!"

Ta phun ra lông dê từ miệng, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Lăng Tầm nhìn ta cũng đầy vẻ ghét bỏ.

Nhưng đã cho thì cho trót, hắn đưa Phật đến Tây Thiên, vẫn bất đắc dĩ giúp ta xé thịt khỏi xương khi ta ngậm miếng thịt đến gần.

"Ăn đi." Hắn dùng miệng đẩy miếng thịt đã xé cho ta.

Ta ăn sạch phần thịt của mình trong chớp mắt, mắt đảo lia lịa, lại nằm xuống phía hắn, lộ ra bụng.

"Ca ca, còn muốn ăn nữa..."

Lần này, hắn không thể nhịn được nữa, giáng cho ta một cái tát bằng móng vuốt vào đầu.

"Cút!"

...

Ta bị đuổi đi.

Nhưng không sao, ta không cần sĩ diện. Ngày thứ hai ta lại tìm hắn.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Sau này, hắn thậm chí đã quen, mỗi lần đến bữa ăn đều sẽ gầm lên một tiếng về phía ngọn núi này.

Nghe thấy tiếng hắn, ta liền lon ton chạy tới, ngồi một bên chờ hắn chia thịt cho.

Lại một lần nữa "ăn chực" bữa trưa của hắn, ta tiến đến bên cạnh Lăng Tầm, người đang dùng móng vuốt rửa mặt.

"Này ca ca, ngươi có phát hiện dạo gần đây thức ăn của ngươi bị giảm đi không?"

"Chẳng phải vì đều bị ngươi ăn hết rồi sao?"

Lăng Tầm liếc xéo ta một cái, quay lưng dùng m.ô.n.g chĩa vào ta.

"Ta không có ý đó."

Ta không hề bị thái độ của hắn làm nhụt chí, tiếp tục khéo léo dẫn dụ.

"Ngươi xem, lúc đầu khẩu phần ăn của ngươi là một con dê trưởng thành, sau đó biến thành dê con, rồi sau đó là hai con gà ba con thỏ... Càng ngày càng ít đi!"

"Ngươi vốn đang bị thương cần dưỡng sức, theo lý mà nói, cắt xén khẩu phần của ai cũng không nên cắt xén của ngươi chứ!"

Nghe ta nói vậy, Lăng Tầm cũng nhận ra điều bất thường. Hắn quay sang nhìn ta: "Vậy ngươi nói, nguyên nhân là gì?"

Ta ra hiệu cho hắn nhìn bức tường kính.

"Ngươi có thấy không, gần đây số lượng nhân loại bên ngoài giảm đi rất nhiều."

Bên ngoài bức tường kính vốn dĩ vào ngày lễ sẽ chật kín người, giờ chỉ còn lác đác vài phụ huynh dẫn theo con cái.

"Điều đó liên quan gì đến ta?"

Lăng Tầm không hứng thú.

"Liên quan lớn lắm chứ!" Ta vội vã nói: "Không có người, vườn bách thú kiếm đâu ra tiền, không có tiền, họ lấy gì để mua thịt cho chúng ta? Hay là bắt chúng ta ăn đồng loại?"

Ta nghĩ đến những miếng thịt dê cứng đơ như xác chết, càng thêm phẫn uất.

"Thứ thịt chế biến sẵn vốn chỉ dành cho nhân loại ăn, giờ cũng mang cho chúng ta ăn, sau này còn không biết sẽ quá đáng đến mức nào nữa! Có khi họ còn ngược đãi chúng ta, ép buộc chúng ta làm việc cực nhọc, không nghỉ ngơi để làm trò kiếm tiền!"

Lúc này, Lăng Tầm cũng trở nên nghiêm trọng: "Thật sự sẽ như vậy sao?"

Ta đau lòng gật đầu: "Đương nhiên! Ta dù gì cũng là một con hổ! Ta thà bán thân còn hơn đi làm trâu ngựa kiếm tiền!"

"Vậy phải làm sao?"

Ta suy nghĩ một chút, ghé sát tai Lăng Tầm nói: "Hay là hai ta "xuống biển" đi." (ý chỉ đam mỹ)

Lăng Tầm chỉ vào hồ nước nhỏ duy nhất trong vườn: "Ở đó sao? Không đủ chỗ cho hai chúng ta đâu nhỉ?"

"Ây da, ta không có ý đó! Ý ta là hai ta "kết đôi giả" đi!"

"Nghĩa là gì?"

"Nói cách khác, hai ta giả vờ là một cặp, mỗi ngày làm ra vẻ "làm chuyện mờ ám, bày tỏ ân ái" để thu hút sự chú ý. Như vậy sẽ tạo ra hot trend, có hot trend thì vườn bách thú sẽ có khách đến!"

"Thật sự có tác dụng sao?"

"Đương nhiên!" Ta vô cùng tin tưởng vào kế hoạch của mình, "Chỉ cần hai ta biểu diễn cho đủ phần quái đản, đám nữ nhân thích đọc tiểu thuyết kia tự khắc sẽ đánh hơi mà tìm đến!"

Lăng Tầm nhìn qua ngọn giả sơn, nơi có một con hổ khác.

"Tại sao ngươi không "kết đôi giả" với ca ca ngươi?" Hắn hỏi, "Rõ ràng hai ngươi mới là kẻ ngày nào cũng ở bên nhau."

"Ây da!" Ta bực mình vì đầu óc hắn không thông suốt, "Loại chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n thật sự sẽ không được chấp nhận đâu!"

 

back top