Nỗi buồn vui của thế gian không hề giống nhau.
Ta gào khóc trong lồng kính, còn nhân loại bên ngoài lại nhìn chúng ta với đôi mắt đầy bong bóng màu hồng.
"Ôi ~ Bọn họ thật yêu nhau ~"
Yêu nhau cái quỷ, đây là cưỡng ép đó!
"Công chúa bá đạo và thụ kiêu ngạo, cả mạng không có "người thay thế" nào!"
Làm ơn, mở mắt nhân loại của ngươi ra mà nhìn xem, đây là kẻ h.i.ế.p dâm và nạn nhân đó!
"Vừa nãy con ở dưới còn phản kháng, bây giờ không động đậy nữa rồi! Mau nhìn mau nhìn, còn bắt đầu rên rỉ rồi kìa!"
Đến! Ngươi đến phản kháng thử xem! Thứ đó của hắn có gai ngược đấy!
Ca ca ngốc nghếch của ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ta, cũng lon ton chạy đến.
"Hai người đang chơi "xếp chồng" sao? Cho ta chơi với! Cho ta chơi với!"
Nói rồi hắn muốn leo lên người Lăng Tầm.
Ta ngay lập tức dự cảm không ổn.
Quả nhiên—
"Cút!"
Lăng Tầm trong trạng thái không bình thường bị chọc giận, một chưởng tát về phía ca ca ta.
Nhưng điều c.h.ế.t tiệt là hai chúng ta vẫn còn dính chặt vào nhau, mỗi động tác của hắn đều kéo theo cơ thể bên ta.
"Gào Hống!"
Đau quá!
Ta ngã vật xuống đất, hoàn toàn mất đi sức lực giãy giụa.
Nhân loại bên ngoài lồng kính vẫn huyên náo kích động.
"Oa, mau nhìn! Con hổ này tả hữu vi nam rồi kìa!"
Đừng bận tâm đến chuyện "tả hữu vi nam" nữa, có ai đến quản chuyện sống c.h.ế.t của ta không? Có ai không!
Sau khi Lăng Tầm thưởng thức ngon lành ta xong, nhân viên làm việc mới chậm rãi đến.
"Hu hu hu hu!" Ta ôm chân người cho ăn mà khóc lớn.
Ca ca ta đi vòng quanh bên cạnh ta hỏi: "Đệ đệ à, tại sao đuôi đệ lại kẹp chặt như vậy?"
"Cút!" Ta cũng tát cho hắn một cái!
