Ngủ đến nửa đêm, ta bị cảm giác ngứa ngáy ở m.ô.n.g làm tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, ta thấy một cái đầu hổ đầy lông lá đang vùi vào bụng dưới của ta.
"Tỉnh rồi sao?" Lăng Tầm l.i.ế.m ta một cái, "Ban ngày ta quá thô bạo, ta đến xem ngươi có bị thương không."
Ta nhảy dựng lên cao ba thước, khi tiếp đất còn giẫm lên chân ca ca đang ngủ bên cạnh một cái, làm cho ca ca ngốc nghếch của ta cũng tỉnh giấc.
"Ngươi vào bằng cách nào?"
Ta nhe răng, lấy oai mà sợ hãi gầm gừ với Lăng Tầm.
"Hổ biết trèo cây, cũng biết leo núi." Lăng Tầm kỳ lạ hỏi ngược lại ta: "Sao? Ngươi không biết à?"
Biết thì biết, nhưng trèo qua lưới thép gai đối với ta vẫn là một thử thách quá lớn.
Ta nhìn về phía chân sau của Lăng Tầm, vết thương vốn sắp lành lại nứt ra, những sợi lông lộn xộn dính m.á.u bết lại trên vết thương của hắn.
Xem ra ngay cả hắn, muốn trèo qua cũng không dễ dàng như hắn nói.
"Ta mang đồ ăn đến cho ngươi."
Lăng Tầm từ trong bóng tối kéo ra nửa con dê con.
"Ngươi ăn không quen thịt chế biến sẵn, nên ta mang bữa tối của ta đến cho ngươi."
Ôi, dê con yêu quý của ta ~ Nếu không phải gặp nhau trong tình cảnh này thì tốt biết bao!
Nhưng đến nước này, ta cảm thấy lòng tự trọng của ta quan trọng hơn.
Thế là ta ưỡn cổ, không nhìn thức ăn dưới đất.
"Không muốn!"
"Không ăn!"
"Hôm nay ta thà c.h.ế.t đói! Chết đói thành Hổ Leo Núi! Ta cũng không ăn một miếng thịt nào của ngươi!"
"Ngươi không ăn thì ta ăn nhé! Hề hề!" Ca ca ngốc nghếch của ta mon men tới định cắn.
"Cút!"
Ta và Lăng Tầm mỗi người một cái tát, cùng nhau tát bay ca ca ta.
"Không ăn thì thôi chứ!" Ca ca ta tủi thân co rúm vào góc, cuộn tròn đuôi lại ôm mình, "Có hổ bên ngoài rồi quả nhiên khác, đến cả anh ruột cũng đánh!"
"Ăn nhanh đi." Lăng Tầm không để ý đến hắn nữa, lại đẩy thịt về phía ta.
"Không ăn! Đã nói không ăn là không ăn!"
Ta vẫn từ chối, "Ngươi mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
"Ngay cả dê con mà ngươi thích nhất cũng không thể cứu vãn tình bạn sao?" Lăng Tầm bồn chồn quay hai vòng tại chỗ.
"Ngươi có biết không? Hổ không có quyền chân dung (ý chỉ: quyền hình ảnh) đâu."
Ta nghiêm túc phổ cập kiến thức cho hắn.
"Điều này cũng có nghĩa là, những nhân loại quay video ngày hôm qua, họ sẽ không che mặt cho ta!"
"Cảnh nóng chất lượng cao, không che mặt, quay bằng camera gốc sẽ lan truyền trên mạng, ta sắp c.h.ế.t vì xã hội rồi a a a a a!"
Ta càng nói càng điên cuồng.
"Tất cả đều tại ngươi! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!"
"Xin lỗi, ta vẫn chưa hiểu rõ quy tắc của nhân loại." Lăng Tầm hạ thấp tư thế, dùng mũi ấm áp húc húc vào ta, "Ta phải làm thế nào ngươi mới hết giận?"
Ta nghĩ ngợi một lát, làm ra vẻ miễn cưỡng:
"Thôi được rồi... Vậy ngươi cũng để ta cưỡi một lần đi. Ta muốn ở nơi đông người, trước ống kính máy quay để chứng minh lại địa vị của ta!"
Lăng Tầm ngây người, tai phải hắn giật giật hai cái, rồi như thể đã hạ quyết tâm—
Hắn cúi đầu cắn con dê con dưới đất, cứ thế quay lưng đi thẳng không ngoảnh lại.
Ơ?
Không phải?
"Này này này!"
Từ chối thì từ chối, nhưng dê con phải để lại chứ!
