Sau đó lại qua một tuần, Lăng Tầm chỉ ở trong lãnh địa của hắn, không hề cố gắng trèo qua lưới thép nữa.
Mỗi bữa ăn, hắn đều kéo thức ăn của mình đến bên lưới thép, cố ý ăn ngon lành trước mặt ta và ca ca ta, rồi tao nhã rửa mặt, sau đó vẫy đuôi quay lưng đi.
Thật là chọc tức hổ.
Nhưng ta đã không còn sức để tức giận nữa.
Ta thực sự đã bị đói thành một con Hổ Leo Núi.
Mỗi ngày ta đều đứng trước lưới thép, hai móng vuốt móc vào khe hở của lưới thép, khó khăn đứng thẳng nửa thân trên nhìn người quản lý đang cho Lăng Tầm ăn.
"Gầm!"
Đói!
"Gầm gầm!"
Ta cũng muốn ăn!
Đáng tiếc nhân loại không hiểu ngôn ngữ của hổ, người quản lý đi đến bên ta, vẫn như thường lệ đưa vào một chậu thịt cứng đơ như xác chết.
"Mimi đừng giận nữa. Ngươi yên tâm, bây giờ có lưới thép rồi, Lăng Tầm hắn không qua được đâu!"
Bây giờ là ta muốn qua đó đấy!
Nếu ta có thể qua đó, ít nhất con dê con kia cũng phải có nửa phần của ta chứ!
Nhưng ta không trèo qua được, chỉ có thể bám vào hàng rào mà diễn cảnh "nước mắt song sắt".
