“Hai đứa sao không nói gì thế?” Lâm Đồng Đường nhìn hai người đang im lặng phụ giúp việc bếp sau.
“Sao thế? Cãi nhau à?” Lâm Đồng Đường nhìn con trai mình.
Hứa Đồng Tiêu cười nói: “Sao có thể, không có ạ.”
Cậu còn khoác vai Nam Nịnh Nguyệt, vẻ mặt tự nhiên nói: “Con với anh ấy tốt lắm.”
“Ừm,” Nam Nịnh Nguyệt đáp lại.
Anh ngửi thấy tin tức tố mộc gừng cay trên người Hứa Đồng Tiêu, cơ thể vô thức xích lại gần cậu một chút.
“Thấy hai đứa từ trong nhà vệ sinh ra là không nói gì, cứ tưởng cãi nhau,” Lâm Đồng Đường thấy không có chuyện gì liền rời đi, trước khi đi còn dặn dò: “Không được đánh nhau đấy nhé.”
Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được sự thân cận từ Nam Nịnh Nguyệt, biết đó là phản ứng sinh lý.
Tình trạng của Nam Nịnh Nguyệt mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều. Cứ theo đà này, có lẽ chỉ một hai tháng nữa là sẽ khỏi hẳn.
“Thế nào, tuyến thể còn đau không?” Hứa Đồng Tiêu nhìn dấu răng, hình như cậu đã cắn quá mạnh, hơi rớm máu.
“Không đau,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời.
“Anh biết chữ ‘đau’ trong ngôn ngữ của bọn anh nghe rất kiểu cách không?” Hứa Đồng Tiêu cười nói, “Lần trước em đến chỗ anh, người ta nói chuyện đều dùng cái giọng điệu đó. Hay anh thử dùng tiếng quê anh nói lại câu vừa rồi xem nào?”
“Em bị bệnh à,” Nam Nịnh Nguyệt vô ngữ.
“Em chưa bao giờ nghe anh nói tiếng quê hương bên đó cả, cho em nghe thử đi?” Hứa Đồng Tiêu nói.
Nam Nịnh Nguyệt không đáp lại cậu. Quả nhiên, Học trưởng luôn chọn lọc câu trả lời.
“Nha mou,” Hứa Đồng Tiêu đột nhiên nghe thấy Nam Nịnh Nguyệt nói.
Hứa Đồng Tiêu kinh ngạc, nghe xong cười nói: “Nói lại lần nữa được không?”
“Em bị ngốc à,” Nam Nịnh Nguyệt vô ngữ nói.
“Cầu xin anh,” Hứa Đồng Tiêu lấy điện thoại ra, định thu âm lại.
“Đây là lời mắng chửi,” Nam Nịnh Nguyệt nói thẳng với Hứa Đồng Tiêu.
“Thì cũng hay nghe,” một người phương Bắc như Hứa Đồng Tiêu vui vẻ c.h.ế.t đi được. Hơn nữa, nghe từ miệng Học trưởng nói ra lại càng thú vị.
“Đây là văn học kiều thê phương Nam của em đấy à,” Nam Nịnh Nguyệt phủ nhận.
“Em chỉ đơn thuần thích nghe thôi. Nếu có một bạn cùng phòng hát hay, em cũng sẽ bảo người đó hát mỗi ngày,” Hứa Đồng Tiêu nói.
Mấy người bạn cùng phòng hiện tại của Hứa Đồng Tiêu, người nào hát cũng dở hơn người nào. Họ rất thích hát khi tắm, Hứa Đồng Tiêu phải nghi ngờ họ mắc bệnh mù nhạc.
“Huống chi còn là anh nói, càng hiếm lạ,” Hứa Đồng Tiêu nói.
Hứa Đồng Tiêu mở chức năng ghi âm, mong chờ nhìn Nam Nịnh Nguyệt.
Nam Nịnh Nguyệt rất lâu sau mới nói: “Oi gia.” Nói xong, anh định tắt ghi âm ngay, chuẩn bị giật lấy điện thoại của Hứa Đồng Tiêu, nhưng bị Hứa Đồng Tiêu nắm chặt và giơ cao lên.
“Học trưởng, câu vừa rồi anh nói là gì vậy? Chẳng lẽ là…” Hứa Đồng Tiêu tiện hề hề hỏi.
“Không có gì, em muốn nghĩ sao thì nghĩ,” Nam Nịnh Nguyệt nhìn Hứa Đồng Tiêu với vẻ mặt không quan tâm.
Hứa Đồng Tiêu nhìn Nam Nịnh Nguyệt thấp hơn mình, rõ ràng là giả vờ tỏ ra khí chất nhưng lại không giành lại được.
“Được rồi, vậy em làm nhạc chuông điện thoại nhé,” Hứa Đồng Tiêu cười, nhìn về phía Nam Nịnh Nguyệt.
Đối phương không có phản ứng gì, ngược lại nói: “Cứ làm đi, dù sao cũng là mắng em.”
“Vậy được, em đi tìm người phiên dịch,” Hứa Đồng Tiêu cười hì hì nói.
Tuy nhiên, cậu không biến nó thành nhạc chuông điện thoại, cũng không đi tìm người phiên dịch.
Nếu đó thực sự không phải lời hay, đặt làm nhạc chuông điện thoại thật sự sẽ rất mất mặt.
Nhưng giọng Học trưởng dễ nghe. Cậu chỉ nghe nó mỗi khi muốn được Học trưởng trấn an.
________________________________________
“Học trưởng, tin tức tố của anh hình như bị rò rỉ ra ngoài rồi,” Hứa Đồng Tiêu nói với Nam Nịnh Nguyệt khi cả hai đang đi trên đường định về trường.
“Em…” Nam Nịnh Nguyệt thấy Hứa Đồng Tiêu không mặc áo khoác.
Nếu có áo khoác, anh đã có thể trực tiếp khoác lên người cậu.
Anh nhìn thấy người qua lại, vì thế anh kéo tay Hứa Đồng Tiêu chạy vào nhà vệ sinh.
Khoảng cách trong phòng vệ sinh rất nhỏ, hai người gần như dán sát vào nhau. Nam Nịnh Nguyệt tránh ánh mắt Hứa Đồng Tiêu.
Anh nghiêng đầu sang một bên, lộ ra cổ mình, nói với Hứa Đồng Tiêu: “Nhanh lên.”
Hứa Đồng Tiêu cười, nói: “Học trưởng, em lừa anh.”
Nam Nịnh Nguyệt nghe xong, đ.ấ.m Hứa Đồng Tiêu một cái, mắng: “Có bệnh.”
Hứa Đồng Tiêu nắm lấy nắm đ.ấ.m của Nam Nịnh Nguyệt, trấn an nói: “Chỉ là đùa thôi.”
“Học trưởng, rốt cuộc anh là Alpha hay Omega?”
Nam Nịnh Nguyệt trông không giống Omega lắm. Tin tức tố Omega thường có cảm giác ngọt ngào, có thể khiến Alpha như những đứa trẻ thích ăn kẹo.
Mặc dù có một số Omega có tin tức tố mùi hoa, nhưng nhìn chung vẫn mang lại cảm giác ôn nhu.
Mùi hương của Nam Nịnh Nguyệt lại giống như mùi hương được giải phóng từ một cành hoa mai cô độc trong ngày tuyết lạnh giá của mùa đông.
Cái cảm giác lạnh lẽo này có chút giống tin tức tố mang tính công kích của Alpha.
Trước đây cậu chưa có cơ hội hỏi, hiện tại bầu không khí vừa vặn.
“Không phải là gì cả,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời sau một lúc lâu.
“Anh là Alpha, nhưng anh có khoang tử cung.”
Nam Nịnh Nguyệt thấy Hứa Đồng Tiêu có chút kinh ngạc.
Alpha cũng có thể mang thai? Điều này hoàn toàn khác với những gì họ học trong y học.
“Anh có kỳ động dục giống Omega. Anh có đặc điểm của Omega, nhưng tin tức tố của anh lại có tính áp chế rất mạnh,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Vị bác sĩ kia rất quen thuộc với anh, anh có thường xuyên đi bệnh viện không?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
“Lần phân hóa thứ hai khi vừa vào đại học, anh có đi một lần, nhưng chi phí quá cao.”
“Anh chỉ lấy thuốc một lần rồi không đi nữa. Vị bác sĩ kia cho anh thông tin của anh ấy, bảo anh có thể tư vấn qua WeChat.” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Có lẽ anh ấy tò mò về người bệnh kỳ lạ như anh. Anh ấy có hỏi anh có cho phép dùng hồ sơ bệnh án của anh để làm luận văn không.”
“Dù sao đó cũng là một chuyên gia tư vấn miễn phí, bọn anh đã ký hợp đồng, thông tin của anh được bảo mật,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
Anh được Hứa Đồng Tiêu ôm vào lòng. Hứa Đồng Tiêu phóng thích tin tức tố trấn an mà chỉ Nam Nịnh Nguyệt có thể ngửi thấy.
“May mắn là kỳ động dục của anh có thể dùng thuốc ức chế Omega,” Nam Nịnh Nguyệt nói câu cuối cùng.
Không cần tốn nhiều tiền mua các loại thuốc kỳ lạ khác, cũng không cần cách ly là được.
“Anh đau không?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
Lòng cậu quặn đau từng cơn. Tình huống như thế này, một lần phân hóa đã rất thống khổ, lại còn phân hóa lần thứ hai.
Phân hóa lần thứ hai cần phải làm rất nhiều xét nghiệm vì những yếu tố không xác định.
Học trưởng phải tìm thời gian đi tiêm, khám bệnh, lại còn phải kéo thân mình đi kiếm tiền.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn ra sự đau lòng của cậu, an ủi nói: “Anh cũng không khổ như vậy, anh có bảo hiểm nông thôn, hơn nữa anh là hộ nghèo, anh được giảm chi phí.”
“Anh đi học không cần nộp học phí, anh còn có trợ cấp, em không cần lo lắng cho anh như vậy.”
Hứa Đồng Tiêu cười một cái, trả lời: “Phải, phải, phải.”
Cái chi phí sinh hoạt cao ngất trời ở Tề Hải này thì anh không nhắc đến. Hơn nữa, chỉ là miễn học phí thôi, gia đình có lẽ vẫn còn phải dựa vào anh.
________________________________________
“Học trưởng, anh không tính thi lên thạc sĩ sao?” Hứa Đồng Tiêu hỏi, “Với thực lực của anh, có thể cố gắng một chút.”
“Anh sẽ không đi,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
Anh nghĩ đến việc cố gắng ôn luyện, học tập, theo kịp xu hướng để có một công việc tốt hơn trong tương lai.
Anh có thể thi đỗ, nhưng lại phải trả giá bao nhiêu chi phí nữa? Anh có gánh vác nổi không?
“Tại sao không đi? Anh ưu tú về mọi mặt mà,” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Em thật sự tin anh có thể cạnh tranh được với họ sao?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Học trưởng, anh có nhớ trước đây em đã hỏi anh câu tương tự không?” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Lúc đó anh đã nói với em, anh tin em.”
“Học trưởng, em cảm thấy nếu là anh, anh nhất định sẽ làm được,” Hứa Đồng Tiêu nói.
Nam Nịnh Nguyệt rất lâu cũng không trả lời Hứa Đồng Tiêu.
Cuối cùng, anh nở một nụ cười nhàn nhạt, trả lời: “Cảm ơn em.”
Sau này, Hứa Đồng Tiêu biết được, Nam Nịnh Nguyệt đã không thi lên thạc sĩ.
Tin tức tố của Nam Nịnh Nguyệt đã tốt hơn nhiều. Hứa Đồng Tiêu đã cảm nhận được điều đó.
Cậu nghĩ, cậu còn có cơ hội nào để ôm Học trưởng nữa đây.
Không còn nữa. Học trưởng vẫn là Học trưởng đó.
________________________________________
Hứa Đồng Tiêu ấn Nam Nịnh Nguyệt vào tường. Lần đánh dấu cuối cùng khiến cậu kéo dài hơn, cậu tiêm vào nhiều tin tức tố hơn.
Mùi hương Tuyết Mai nơi chóp mũi, sau lần này sẽ không còn nồng đậm như vậy nữa.
“Đau không?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
Cậu hỏi sau khi đánh dấu xong. Chắc là đau. Mỗi lần đánh dấu đau, Nam Nịnh Nguyệt đều cắn vào vai cậu.
Lần này, Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được trên vai mình nóng rát hơn bình thường.
“Ừm,” Nam Nịnh Nguyệt không nói đau như những lần trước, nhưng lần này anh thừa nhận.
Anh khẽ ngẩng đầu nhìn Hứa Đồng Tiêu, ngón tay không kìm được chạm vào mặt cậu.
Anh ôm lấy Hứa Đồng Tiêu, nói: “Chúng ta ở bên nhau đi.”
Hứa Đồng Tiêu nghe xong, không có bất ngờ, không có giận dữ.
Khả năng lớn là do tin tức tố.
Ba lần đánh dấu tạm thời đã sinh ra sự lệ thuộc.
Huống chi họ đã đánh dấu bốn lần. Học trưởng đã lệ thuộc cậu về mặt sinh lý.
Mà cậu thì làm sao không phải như vậy?
Cậu vốn dĩ đã thích Nam Nịnh Nguyệt, cộng thêm độ phù hợp tin tức tố một trăm phần trăm này, cậu chỉ càng thêm không thể rời xa Học trưởng.
Nhưng điều đó thì có sao đâu? Cậu ôm lấy Học trưởng, ôm người mình yêu vào lòng, nói: “Được.”
Ở bên Học trưởng rồi thì có gì đặc biệt không?
Thật ra không có gì. Nam Nịnh Nguyệt vẫn trò chuyện với cậu như bình thường.
“Bộ phim Amour đó rất hay…” Nam Nịnh Nguyệt nói, nhìn Hứa Đồng Tiêu, rồi thu lại ánh mắt, nhưng bị Hứa Đồng Tiêu cắt ngang.
“Học trưởng, chúng ta đã ở bên nhau rồi. Em… Em muốn,” Hứa Đồng Tiêu nói với vẻ ngượng ngùng.
“Em muốn làm gì?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Cũng không làm gì…” Hứa Đồng Tiêu nói, nắm lấy tay Nam Nịnh Nguyệt, tai hơi ửng đỏ, nói: “Em chưa chính thức nắm tay anh lần nào.”
Trước đây, khi hỗ trợ đánh dấu, họ tiếp xúc cơ thể không ít.
Nhưng cậu tưởng tượng đến việc Nam Nịnh Nguyệt nắm tay cậu, hơi ấm cơ thể truyền sang, làm cậu có chút chìm đắm.
Cái vẻ muốn giả vờ thân kinh bách chiến nhưng không thành của đối phương khiến Nam Nịnh Nguyệt sững sờ. Anh quay đầu đi, khẽ thở dốc: “Đồ ngốc.”
“Học trưởng, anh làm gì?” Hứa Đồng Tiêu đột nhiên bị Nam Nịnh Nguyệt đè lại.
“Suỵt, có người,” Nam Nịnh Nguyệt đè Hứa Đồng Tiêu sát vào mình.
Hứa Đồng Tiêu ngửi thấy hương hoa mai rất gần. Hơi ấm cơ thể đối phương truyền qua lớp vải, trái tim Hứa Đồng Tiêu đập nhanh.
Cậu không kìm lòng được mà buông tay Nam Nịnh Nguyệt ra.
Từ từ ôm đối phương vào lòng.
Hương Mai ập đến, Hứa Đồng Tiêu cảm nhận được hormone dâng trào.
Cậu hôn môi đối phương, cạy khớp hàm đối phương. Tin tức tố ẩm ướt và thơm ngọt hòa quyện.
Nam Nịnh Nguyệt đẩy Hứa Đồng Tiêu ra, vừa định nói gì.
Hứa Đồng Tiêu cười trước, nói: “Học trưởng, chúng ta chỉ nắm tay thôi mà, còn ở trong chung cư của em, anh còn chột dạ đến mức này sao.”
“Tao thề!” Một tiếng chửi thề mang theo kinh ngạc truyền đến từ phía cửa.
Hứa Đồng Tiêu nhìn về phía cửa, thấy Ba Omega thân yêu của mình đang há hốc miệng chữ O nhìn hai người họ.
“Anh vừa định nói, chúng ta bị Ba em thấy rồi,” Nam Nịnh Nguyệt bổ sung.
“Hai đứa…” Lâm Đồng Đường kinh ngạc không biết nói gì.
Khó trách trước đây mình cứ ngửi thấy mùi tin tức tố của Nam Nịnh Nguyệt trên người con trai mình, cứ tưởng hai đứa đánh nhau, hóa ra là thế này…
Không đúng, chắc chắn là mình mở cửa sai cách.
Hứa Đồng Tiêu và Nam Nịnh Nguyệt nhìn thấy Lâm Đồng Đường đóng cửa lại.
________________________________________
“Hai đứa, chuyện này là từ khi nào?” Lâm Đồng Đường ngồi trên ghế sofa đơn nhìn hai người hỏi.
“Học trưởng, chỗ giúp anh trị tin tức tố hỗn loạn trước đó có tính không?” Hứa Đồng Tiêu ghé tai thì thầm với Nam Nịnh Nguyệt.
“Hai tháng trước,” Nam Nịnh Nguyệt nói thẳng với Lâm Đồng Đường.
Hai tháng trước là tính từ lúc giúp trị tin tức tố.
Xem ra Nam Nịnh Nguyệt vẫn còn là một tiểu phong kiến.
“Vậy hai đứa đã đi đến bước đó chưa?” Lâm Đồng Đường nói xong, nhìn Hứa Đồng Tiêu.
“Chưa ạ,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
Điều này khiến Hứa Đồng Tiêu không hiểu vì sao lại cảm thấy mất mặt, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng nhưng cũng đương nhiên của Ba cậu.
“Vậy hai đứa cẩn thận một chút, nhớ phải chung thủy,” Lâm Đồng Đường nói xong, nhìn hai người, “Mấy đứa trẻ bây giờ cái gì cũng dám chơi, an toàn là quan trọng nhất. Con trai, sau này con đừng tự mình sướng một mình biết không? Phải làm Nịnh Nguyệt thoải mái một chút…”
“Ba, đừng nói nữa, nói thêm nữa không hợp thuần phong mỹ tục nữa rồi,” Hứa Đồng Tiêu nói với Lâm Đồng Đường.
“Ba, Ba thật sự không ngại sao?” Hứa Đồng Tiêu dò hỏi Ba mình.
“Ha ha!” Lâm Đồng Đường nghe xong cười, nói, “Ngày xưa Ba con theo đuổi Ba, Ba nói với nó là Ba là Alpha.”
“Nó vẫn tiếp tục theo đuổi Ba. Có lẽ Ba Omega này của con trông cao lớn hơn Omega bình thường chăng? Sau khi Ba con theo đuổi được Ba thì nó mua đồ chơi AA (Alpha-Alpha), nhưng cuối cùng chẳng dùng đến cái gì, chỉ có thể nguyên vị.”
“Nói ra thì Ba con vẫn lợi hại lắm, lần đó là có thai con luôn,” Lâm Đồng Đường vừa nói vừa cười.
“…” Hứa Đồng Tiêu im lặng một lúc.
“Tài liệu năm xưa Ba con lưu lại, bây giờ hẳn là hữu dụng,” Lâm Đồng Đường nói xong, nhìn Nam Nịnh Nguyệt nói, “Yên tâm Nịnh Nguyệt, con sẽ không đau đâu…”
“Bác Lâm, đừng nói nữa, không hợp thuần phong mỹ tục rồi,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Ba, Ba đừng dạy hư anh ấy,” Hứa Đồng Tiêu dùng tay che tai Nam Nịnh Nguyệt, cười nói.
Lâm Đồng Đường cười cười, đứng dậy nói với hai người: “Ba đi trước đây, hai đứa cứ chơi đi.” Trước khi đi, ông còn chu đáo đóng cửa lại.
“Học trưởng…” Hứa Đồng Tiêu nhìn về phía Nam Nịnh Nguyệt, cậu cười.
“Làm gì?” Nam Nịnh Nguyệt không hiểu hỏi.
“Buồn cười.”
“Bị bệnh.”
“Anh muốn chơi không?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.
“Em dám sao?” Nam Nịnh Nguyệt liếc Hứa Đồng Tiêu một cái.
“Không dám, không dám,” Hứa Đồng Tiêu cười cười. Cậu nắm tay Nam Nịnh Nguyệt.
Hiện tại còn chưa phải lúc.
