LẼ NÀO ANH ẤY YÊU TÔI CHỈ VÌ TIN TỨC TỐ

Chương 15: Cùng Nguyệt 15

Nam Nịnh Nguyệt tan lớp đi ra cửa thì nhìn thấy Hứa Đồng Tiêu đang đợi anh.

“Sao em lại tới đây?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi cậu. Anh không hề nói cho Hứa Đồng Tiêu biết giờ học và phòng học, vậy mà Hứa Đồng Tiêu lại tìm được.

Các bạn học đi ngang qua đều liếc nhìn hai người.

“Đến đón anh chứ sao. Em không đến, anh định chừng nào mới nhớ đến em đây?”

Hứa Đồng Tiêu ôm Nam Nịnh Nguyệt một cách tự nhiên như anh em huynh đệ. Học trưởng chưa công khai thì không thể quá lộ liễu, phải giấu đi.

“Ồ,” Nam Nịnh Nguyệt nói xong, đẩy Hứa Đồng Tiêu ra, bước đi rất nhanh. Hứa Đồng Tiêu vội vàng đuổi theo Học trưởng.

Vừa nãy ôm anh ấy, anh ấy giận à?

Nếu thật sự giận thì phải làm sao để dỗ đây? Cậu chưa từng yêu đương nên không hiểu.

“Học trưởng, anh đi nhanh quá, anh muốn đi đâu?” Hứa Đồng Tiêu bắt kịp Nam Nịnh Nguyệt, trong lòng có chút rụt rè hỏi.

Học trưởng dừng bước. Hứa Đồng Tiêu thấy Nam Nịnh Nguyệt trầm mặc một lát, rồi mới nói: “Nơi này không có người quen, có thể dắt tay…”

Nói xong, anh có chút ngượng ngùng nhìn sang hướng khác.

Hứa Đồng Tiêu cười, nắm lấy tay Nam Nịnh Nguyệt.

Tay Học trưởng hơi thô ráp, có nhiều vết chai dày, nhưng cậu rất thích, đặc biệt là vành tai Học trưởng hơi ửng đỏ.

Gió lạnh thổi qua, cậu dựa vào Học trưởng gần hơn một chút.

Học trưởng mắng cậu một câu: “Em là gà con sao?”

Nhưng Học trưởng không hề đẩy cậu ra. Hương Tuyết Mai thanh lạnh cùng cơn gió mát mẻ, khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Cho dù Học trưởng chỉ vì tin tức tố mà thích cậu, cũng đủ rồi. Như vậy, Học trưởng sẽ tiếp tục ở bên cậu.

Chờ cậu cố gắng thêm nữa, làm Học trưởng từ từ lệ thuộc vào tin tức tố của cậu, sau đó thì chắc anh ấy sẽ không rời xa cậu nữa.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt Nam Nịnh Nguyệt, rồi cười.

________________________________________

Hứa Đồng Tiêu đã mấy ngày không gặp Học trưởng. Cậu ở trong căn hộ nghe gió lạnh đập vào cửa sổ.

Cậu bắt đầu ngày càng bồn chồn. Hứa Đồng Tiêu nhớ mùi hương Tuyết Mai thanh lạnh kia, và cả hơi ấm cơ thể của Học trưởng.

Cậu mở đoạn ghi âm, giọng Học trưởng làm cậu càng thêm nhung nhớ.

Học trưởng, tại sao anh không trả lời tin nhắn của em?

Một tiếng báo tin nhắn đến vang lên. Hứa Đồng Tiêu vội vàng cầm điện thoại lên xem.

Hứa Đồng Tiêu: “Mẹ nó, Triệu Nguyên, mày gửi tin nhắn gì qua làm gì!”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “Tao chỉ muốn hỏi mày, thằng Alpha mà mày theo đuổi sao rồi?”

Hứa Đồng Tiêu: “Tao còn muốn hỏi mày đấy, sao Triệu Vọng Đình biết tao đang theo đuổi người?”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “... Nó ép tao nói.”

Hứa Đồng Tiêu: “Thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “Mày còn chưa trả lời tao, thằng Alpha mày theo đuổi thế nào rồi?”

Hứa Đồng Tiêu: “Ở bên nhau rồi.”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “Sắp nửa năm rồi mà mày còn chưa theo đuổi được thì tao khinh thường mày thật đấy.”

Hứa Đồng Tiêu: “Thế thì sao?”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “Thế thì hai đứa tiến triển đến bước nào rồi?”

Hứa Đồng Tiêu: “…”

Thiên Hạ Đệ Nhất Soái (Triệu Nguyên): “Không thể nào! Hai đứa ở bên nhau từ khi nào?”

Hứa Đồng Tiêu: “Kệ mày đánh rắm.”

Hứa Đồng Tiêu: “Học trưởng gọi điện thoại cho tao, không rảnh rỗi mà quan tâm mày đâu.”

“Alo, Học trưởng,” Hứa Đồng Tiêu nghe điện thoại của Học trưởng.

“Mở cửa, anh đang ở cửa,” Nam Nịnh Nguyệt nói.

Cậu thấy Hứa Đồng Tiêu mặc đồ sành điệu, gọn gàng mở cửa.

Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy tóc Hứa Đồng Tiêu đã được chải chuốt lại. Hứa Đồng Tiêu mời Học trưởng vào nhà.

“Học trưởng, mấy ngày nay sao anh không trả lời tin nhắn cũng không đến tìm em?” Hứa Đồng Tiêu vừa nói liền ôm lấy Nam Nịnh Nguyệt.

Cậu theo bản năng vùi mặt vào cổ Nam Nịnh Nguyệt.

Cậu cọ cọ Nam Nịnh Nguyệt.

“Anh phải viết luận văn, không có thời gian rảnh. Mấy tuần tới anh không muốn bị người khác quấy rầy.”

Nam Nịnh Nguyệt đã quen với cái ôm của Hứa Đồng Tiêu, anh còn phóng thích một chút tin tức tố để dỗ dành Hứa Đồng Tiêu.

“Em cũng không được sao?” Hứa Đồng Tiêu hỏi.

Vô nghĩa, nguồn gây nhiễu lớn nhất chính là em.

“Thôi được,” Hứa Đồng Tiêu nói, ôm Nam Nịnh Nguyệt chặt hơn. Mấy tuần tới đều không được gặp Học trưởng.

Nghỉ đông Học trưởng có lẽ còn phải đi làm công ở tỉnh ngoài. Mình còn có thể gặp Học trưởng được mấy lần?

Tại sao những cặp đôi khác có thể dính lấy nhau mỗi ngày, mà cậu lại không thể gặp Học trưởng mỗi ngày.

Cậu nghĩ đến việc bảo Học trưởng cùng cậu về nhà ăn Tết, nhưng cậu biết mình không thể làm như vậy.

“Hứa Đồng Tiêu,” Nam Nịnh Nguyệt nói. Hứa Đồng Tiêu nhìn về phía Nam Nịnh Nguyệt, cậu cảm nhận được hương Tuyết Mai cùng đôi môi mềm mại của đối phương áp sát mình.

Trong khoảnh khắc Nam Nịnh Nguyệt rời môi cậu.

Hứa Đồng Tiêu ấn chặt Nam Nịnh Nguyệt lại. Cậu đòi hỏi Học trưởng nhiều hơn về tin tức tố và nụ hôn.

“Em không được gặp anh mấy lần, đây là bồi thường em đòi hỏi,” Hứa Đồng Tiêu nói với Nam Nịnh Nguyệt.

Không thể liên kết, không thể làm.

Vậy thì chỉ có thể đòi hỏi những thứ khác. Hứa Đồng Tiêu bắt đầu cởi nút áo sơ mi hơi ngả vàng của Nam Nịnh Nguyệt. Mùi hương Tuyết Mai càng thêm nồng đậm.

“Học trưởng, em muốn đánh dấu anh,” Hứa Đồng Tiêu ôm lấy Học trưởng, cảm nhận hơi ấm cơ thể của Nam Nịnh Nguyệt.

“Em cẩn thận một chút…” Nam Nịnh Nguyệt không từ chối Hứa Đồng Tiêu, trên mặt anh có chút ngượng ngùng.

Đây là do tin tức tố sao?

Đến bây giờ, Học trưởng thực sự không hề bài xích hay xa cách cậu một chút nào.

Vậy có phải ngay từ đầu, Học trưởng đã từng yêu cậu một chút không?

Kệ đi, Học trưởng hiện tại thích cậu là được.

Chỉ cần nhiều thêm một chút tin tức tố, nhiều thêm một chút đánh dấu, làm Học trưởng không rời xa.

Nhưng đây thật sự là điều mình muốn sao? Nếu không còn tin tức tố nữa, Học trưởng còn sẽ yêu mình không? Nếu có một ngày Học trưởng chán ghét mình, mình lại phải làm sao?

Hứa Đồng Tiêu đánh dấu xong, bắt đầu hôn cổ và xương quai xanh Nam Nịnh Nguyệt. Nơi này đều là của cậu.

Không có tin tức tố, mình có phải sẽ không còn một chút cơ hội nào không.

Hứa Đồng Tiêu nghĩ, đột nhiên khóc lên trong lòng Nam Nịnh Nguyệt. Nước mắt cậu thấm ướt cổ áo sơ mi hơi ngả vàng của Nam Nịnh Nguyệt.

Hứa Đồng Tiêu không hề có vẻ chinh phục sau khi đánh dấu của một Alpha, chỉ là một sự cầu xin bất lực.

Nam Nịnh Nguyệt có chút kinh ngạc, vội vàng phóng thích tin tức tố trấn an.

“Làm sao vậy?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.

“Học trưởng, anh đi tỉnh ngoài, cũng phải nhớ trả lời tin nhắn của em đấy,” Hứa Đồng Tiêu nói với Nam Nịnh Nguyệt, “Nếu không, em thật sự sẽ tìm đến đấy.”

“Biết rồi,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời, vội vàng hôn Hứa Đồng Tiêu.

 

back top