Nam Nịnh Nguyệt nhận được điện thoại từ em trai ở trường học.
“Anh, anh có tiền không?” Nam Âm Trầm có chút thận trọng hỏi.
“Sao thế?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Em cần đóng tiền tài liệu lớp mười hai,” Nam Âm Trầm nói với Nam Nịnh Nguyệt.
Trong nhà vẫn còn một chút tiền, chưa đến mức phải hỏi Nam Nịnh Nguyệt.
Chỉ là, mẹ mới đi bệnh viện tiêm thuốc. Nam Âm Trầm không nói cho Sơ Mai biết việc cần đóng tiền tài liệu.
“Thật ra cũng không cần gấp lắm đâu, em hỏi chơi thôi,” Nam Âm Trầm gượng cười.
“Anh, anh ở Liên An có thấy cái Bất Dạ Thành kia không? Em nghe nói Bất Dạ Thành bên đó chơi vui lắm, có rất nhiều người mặc Hán phục.”
“Không có tiền và thời gian, không đi được,” Nam Nịnh Nguyệt nói với Nam Âm Trầm.
“Vậy à…” Nam Âm Trầm trả lời.
“Em hiện tại vẫn ở trường ôn tập sao?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy, có lẽ đêm Giao thừa mới được nghỉ. Trường học thật là, tụi em mới lớp mười một (cao nhị) mà đã bắt tụi em vào chế độ lớp mười hai (cao tam) rồi,” Nam Âm Trầm phàn nàn.
“Không có việc gì thì tắt máy nhé,” Nam Nịnh Nguyệt nói xong, thấy không có chuyện gì liền cúp máy.
Nam Âm Trầm nghe xong, thở dài. Chờ một lát liền nhận được khoản chuyển khoản hơn 9000 của Nam Nịnh Nguyệt.
“Gửi Mẹ và em,” Nam Âm Trầm nhìn thấy ghi chú chuyển khoản.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn khoản chuyển khoản đó, trầm mặc rất lâu. Số tiền anh tích cóp bấy lâu cứ thế mà đi.
Nam Nịnh Nguyệt nhìn số dư của mình. Không sao, nhịn một chút là qua. Anh uống vài ngụm nước.
Căn phòng thuê nhỏ bé tràn ngập hơi lạnh mùa đông. Anh đã cố gắng bật sưởi ít nhất có thể. Nam Nịnh Nguyệt kéo chặt chiếc áo phao đã mặc mấy năm.
Lạnh lắm, lạnh lắm. Tin tức tố của Hứa Đồng Tiêu là mùi gừng, mỗi lần Hứa Đồng Tiêu phóng thích tin tức tố đều ôm lấy anh.
Và cái tin tức tố ấm áp trên người Hứa Đồng Tiêu luôn bao bọc lấy anh.
Lúc đó thật ấm áp, ấm áp vô cùng.
Nam Nịnh Nguyệt không kìm được gọi video cho Hứa Đồng Tiêu. Qua rất lâu, rất lâu, đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.
Đúng lúc Nam Nịnh Nguyệt định tắt máy, cuộc gọi video được kết nối.
Nhưng không phải Hứa Đồng Tiêu. Một Omega nữ mặc đồ lụa đã bắt máy.
Omega nữ kia mặc bộ lễ phục trắng tinh, ánh đèn vàng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm cô càng thêm lộng lẫy, rạng rỡ.
Mặc ít vậy không lạnh sao? À, đúng rồi, nhiệt độ trong nhà họ đâu có giống mình.
“Chào anh, anh tìm Hứa thiếu sao?” Cô Omega nữ chuyển màn hình sang một bên.
Nam Nịnh Nguyệt lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Đồng Tiêu đứng ở một sảnh tiệc tráng lệ, huy hoàng.
Đối phương mặc một bộ vest may đo, càng làm nổi bật vai rộng eo thon của Hứa Đồng Tiêu. Kết hợp với khuôn mặt có khung xương hơi thô và tràn đầy hormone của Hứa Đồng Tiêu, trông cậu thật sự rất có sức hấp dẫn giới tính.
Hứa Đồng Tiêu đang nói chuyện gì đó với vài người khác cũng mặc vest.
Mặc dù không nghe rõ đang nói chuyện gì, nhưng từng cử chỉ, hành động của Hứa Đồng Tiêu đều toát lên vẻ tao nhã và thành thạo.
Nam Nịnh Nguyệt chưa từng thấy Hứa Đồng Tiêu như thế này.
Bên cạnh Hứa Đồng Tiêu còn đứng sát một nam Omega ngọt ngào, khả ái.
Mọi thứ trên người nam Omega đó đều thể hiện đó là người lớn lên trong một gia đình giàu có, gia giáo.
Nam Omega đó cười, nụ cười không mất đi ranh giới nhưng lại có vẻ thân mật kéo tay Hứa Đồng Tiêu.
“Anh có chuyện gì muốn tìm cậu ấy sao?” Cô Omega nữ hỏi.
“Không có gì, làm phiền,” Nam Nịnh Nguyệt nói xong liền cúp máy.
Sau đó, Nam Nịnh Nguyệt nhìn vài cuộc gọi nhỡ từ Hứa Đồng Tiêu, rồi chỉ để điện thoại sang một bên.
Hứa Đồng Tiêu cũng không gọi điện thoại lại nữa, cuối cùng không hề gửi một tin nhắn nào.
Anh đã quá quen với cái kiểu ở bên Hứa Đồng Tiêu một cách nhẹ nhàng và tùy hứng lâu rồi.
Đến nỗi anh đã quên mất, quên mất bản thân Hứa Đồng Tiêu vốn dĩ thuộc về một nền giáo dục ưu việt và điều kiện gia đình tốt hơn.
Hứa Đồng Tiêu hiểu cách dùng những kiểu ở chung khác nhau với những người khác nhau.
Hứa Đồng Tiêu biết dùng cách nào để ở bên anh, làm anh thả lỏng, làm anh từ từ buông bỏ đề phòng.
Hứa Đồng Tiêu sẽ cùng anh ăn những món ăn rẻ tiền ở căn tin. Khi anh không gọi cà phê Starbucks, cậu sẽ cười nói muốn uống trà chanh Mật Tuyết, và bảo Nam Nịnh Nguyệt mời.
Khi ở bên anh, Hứa Đồng Tiêu rất ít thể hiện quan điểm tiêu dùng của chính mình.
Cho dù có lẽ vì yêu quá hóa dại mà Hứa Đồng Tiêu đã buông bỏ một chút lòng tự trọng, nhưng Hứa Đồng Tiêu vẫn biết cách làm anh quên đi khoảng cách giai cấp giữa hai người.
Hứa Đồng Tiêu thực sự rất giỏi.
Nam Nịnh Nguyệt muốn từ bỏ. Anh tự giễu mà cười một tiếng.
Nam Nịnh Nguyệt mấy ngày sau gửi một tin nhắn: “Đang bận sao?”
Không có hồi đáp.
“Em đang làm gì,” Nam Nịnh Nguyệt lại gửi thêm tin nhắn sau mấy ngày.
Vẫn không có hồi đáp.
Nam Nịnh Nguyệt không gửi thêm tin nhắn nữa. Một tuần sau, anh nhận được hồi đáp: “Gần đây em rất bận, xin lỗi Học trưởng.”
“Em bận đi,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời, không hỏi thêm.
Anh đã sớm không còn ghen tuông gì nữa, chỉ là có nhiều thứ khác lấp đầy đáy lòng anh.
Thời gian anh và Hứa Đồng Tiêu ở bên nhau cũng đã được bốn tháng.
Anh muốn từ bỏ. Tháp cao thành phố đang đếm ngược:
“3, 2, 1!!”
Ti vi ở các nhà khác đang reo hò đón Xuân Vãn.
Sự náo nhiệt cách anh rất xa, rất xa. Anh chỉ đứng nhìn từ bên ngoài.
