Hứa Đồng Tiêu ngồi trong xe, hai mắt híp lại vì mệt mỏi.
Ba cậu lại bắt cậu tham dự trường hợp này. Cậu thề sẽ không đi nữa.
Triệu Nguyên ngồi bên cạnh cười nói: “Sao rồi, ổn không?”
Hứa Đồng Tiêu gật đầu yếu ớt. Học trưởng… Cậu thật sự muốn ngửi mùi hương Tuyết Mai trên người Học trưởng, thật muốn chờ xong việc là chạy đến chỗ Học trưởng hút cho đã.
Đúng rồi, mình còn chưa gọi video cho Học trưởng.
Nghĩ đến đây, cậu mở bừng mắt, lấy điện thoại ra gọi video cho Nam Nịnh Nguyệt. Cậu chỉnh sửa lại quần áo của mình.
Triệu Nguyên tặc lưỡi vài tiếng, đây chính là sức mạnh của tình yêu.
“Học trưởng,” Hứa Đồng Tiêu cười nói với Nam Nịnh Nguyệt, “Gần đây anh bận không?” Gần đây Nam Nịnh Nguyệt không gửi tin nhắn cho cậu nhiều lắm.
“Cũng tạm, không phải em bận sao?” Nam Nịnh Nguyệt nói với Hứa Đồng Tiêu.
À, hóa ra là vì mình bận nên Học trưởng mới không gửi tin nhắn. Hứa Đồng Tiêu mặc vest, cậu cười hỏi: “Thế nào, đẹp trai không?” Cậu cố ý phô bày bản thân, giống như khổng tước xòe đuôi.
“Ừm,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời thật lòng. Anh nhìn bài kiểm tra của Tiểu Du, tô điểm và trả lời.
“Em biết mà,” Hứa Đồng Tiêu cười đáp, nhưng khi nhìn thấy bóng người lướt qua phía sau Nam Nịnh Nguyệt, cậu liền không vui nổi.
Cái Omega kia sao lại ở đây?
Tiểu Du nhìn thấy, liền hỏi: “Thầy giáo, thầy đang nói chuyện với người khác sao? Hay là để lát nữa em hỏi thầy?”
“Không sao, nói chuyện bài vở không tốn bao lâu đâu,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời không chút biểu cảm.
Triệu Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ không biết gì mà nghe lỏm.
“Vâng,” Tiểu Du nhìn thoáng qua Alpha trên màn hình, rồi nghe Nam Nịnh Nguyệt giảng bài.
Giải xong một lần, Nam Nịnh Nguyệt hỏi: “Đã hiểu chưa?”
“Vâng,” Tiểu Du ngượng ngùng cảm ơn Nam Nịnh Nguyệt một lần nữa, rồi nói: “Bạn bè của thầy đợi lâu rồi.”
Hứa Đồng Tiêu chăm chú xem xong Học trưởng thân yêu của mình dựa vào Omega kia gần đến thế để giảng bài, nghe cái giọng ngọng nghịu của Omega đó. Triệu Nguyên đã không biết nên nhìn đi đâu nữa.
Chờ Tiểu Du vào nhà vệ sinh, Hứa Đồng Tiêu liền nói thẳng với Nam Nịnh Nguyệt: “Học trưởng, em không thích cậu ta.”
“Em ráng chịu đựng đi,” Nam Nịnh Nguyệt trả lời.
“Hắn đưa tiền cho anh nên anh bảo em chịu đựng, vậy em trả gấp đôi để anh ở bên em,” Hứa Đồng Tiêu nói.
Nhưng nói xong Hứa Đồng Tiêu liền hối hận. Cậu vội vàng nói: “Vậy em sẽ cộng thêm điểm cảm tình, chỉ dựa vào tình cảm của hai ta, em chỉ là muốn ở bên anh nhiều hơn thôi mà.”
“Không cần,” Nam Nịnh Nguyệt trực tiếp trả lời.
Hứa Đồng Tiêu nhìn Triệu Nguyên và tài xế, thấy thật vướng víu. Nếu không phải hai người này không có ở đây thì cậu đã có thể trực tiếp làm nũng xin Học trưởng ở lại.
Nếu không phải đang ở đường cao tốc, Triệu Nguyên đã muốn xuống xe luôn rồi.
Hứa Đồng Tiêu và Học trưởng nói chuyện phiếm một lát, đối phương nói mệt rồi liền cúp máy.
“Ê, tao cứ thấy đối tượng của mày kỳ quái sao ấy,” Triệu Nguyên nói với Hứa Đồng Tiêu.
“Anh ấy nói chuyện như thế đấy, vẫn đáng yêu như vậy,” Hứa Đồng Tiêu thấy mặt Học trưởng liền thấy có chút thỏa mãn.
“Không phải cái này, mà là luôn có cảm giác anh ấy giấu mày chuyện gì đó,” Triệu Nguyên nói, “Cái Omega kia làm người ta lo lắng thật.”
“Học trưởng sẽ không phản bội em đâu,” Hứa Đồng Tiêu nói một cách kiên định.
“Nhưng mà, đối tượng của mày là Alpha, Alpha nào mà không thích Omega? Đương nhiên, trừ mày ra,” Triệu Nguyên nói rất tùy ý, “Mỗi ngày có Omega đáng yêu như thế vây quanh, tao cũng động lòng.”
“Kệ đi, dù sao Học trưởng sẽ không,” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Chậc chậc chậc, cái vẻ ngây thơ của mày thật sự làm người ta cảm thán,” Triệu Nguyên cảm thán.
“Mày còn xấu hổ nói tao, mày không phải cũng vậy sao?”
“Cái cô phục vụ Beta ở quán cà phê kia nghỉ việc về đi học, cái người cả ngày thất thần là ai đấy?” Hứa Đồng Tiêu trêu chọc Triệu Nguyên.
“Mày sẽ không còn quên không được cô ấy đâu nhỉ?” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Mày lo mà nghĩ tới Học trưởng của mày đi,” Triệu Nguyên nở nụ cười hòa ái.
“Ha ha,” Hứa Đồng Tiêu nói, cũng không dẫm vào mìn của Triệu Nguyên.
Cậu nghĩ cậu và Học trưởng chính là độ tương hợp 100%.
Nếu Học trưởng dám nghĩ đến người khác, nếu như…
Thì cậu sẽ dùng tin tức tố làm Học trưởng rơi vào sự yếu đuối, lệ thuộc sinh lý, làm Học trưởng đừng vọng tưởng nghĩ đến người khác.
Làm sao bây giờ, tại sao mình lại nghĩ như thế? Học trưởng sẽ chán ghét mình, nhưng mình thật sự rất thích Học trưởng.
Nhưng làm như vậy có thể có được trái tim chân chính của Học trưởng không?
Nếu Học trưởng tìm người khác, cậu có thể sẽ phát điên mà muốn liên kết với Học trưởng.
Nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
Mối tình đầu của Học trưởng là Omega. Mặc dù Học trưởng nói thằng nhóc con kia giống lớp trưởng cấp ba của anh, nhưng hai người họ sớm tối ở chung, liệu có nảy sinh tình cảm khác không.
Thằng nhóc con kia nhìn là biết là học sinh lớp mười hai, lại còn phóng ra cái ánh mắt đó…
Sau này, Hứa Đồng Tiêu tìm thời gian gọi video lại cho Nam Nịnh Nguyệt, nhưng Nam Nịnh Nguyệt ít hứng thú hơn, hơn nữa vẫn có cái Omega kia ở bên.
Mặc dù Nam Nịnh Nguyệt sẽ không làm gì, nhưng ánh mắt say mê của Omega kia làm Hứa Đồng Tiêu cảm thấy một trận nguy cơ.
Hơn nữa Học trưởng đối với Tiểu Du này lại còn rất thân thiết.
Học trưởng sẽ không thực sự cùng cái Omega này… Không thể nào…
________________________________________
“Hứa Đồng Tiêu, em gọi điện thoại cho anh làm gì nhiều thế?” Nam Nịnh Nguyệt nhìn lịch sử cuộc gọi mấy ngày nay liên tiếp toàn là của Hứa Đồng Tiêu.
“Anh không nhớ em sao? Anh lại rất ít khi chủ động gọi cho em, em có thể nào không muốn gọi thêm không?” Hứa Đồng Tiêu trả lời.
“Hiện tại anh rất bận, phỏng chừng rất ít có thời gian có thể nghe điện thoại của em,” Nam Nịnh Nguyệt nói.
“Anh…” Hứa Đồng Tiêu đã lờ mờ đoán được Nam Nịnh Nguyệt vì cái gì mà bận rộn.
Nam Nịnh Nguyệt lại nhận thêm một công việc làm thêm, giống như trước đây ở trường học.
“Được rồi, vậy lúc rảnh rỗi anh nhớ nghĩ đến em nhé,” Hứa Đồng Tiêu nói.
“Cái đó…” Hứa Đồng Tiêu dừng lại một chút.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Nam Nịnh Nguyệt hỏi.
“Anh phải chú ý sức khỏe đấy,” Hứa Đồng Tiêu trả lời.
Đừng để đổ bệnh.
Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, cuối cùng cũng chỉ trả lời: “Anh biết rồi.”
