Tiêu Lẫm đến công ty tìm Lục Yến Niên thì bị anh làm cho kinh hãi.
Cả người Lục Yến Niên âm u, đáy mắt không có chút hơi ấm nào.
“Có chuyện gì vậy? Tôi nghe Tống Thanh nói Phương đặc trợ cãi nhau với cậu à?”
“Không có hiệu quả sao?”
Lục Yến Niên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi thật sự tin lời ma quỷ của cậu, nghe theo những ý kiến tồi tệ đó của cậu.”
Tiêu Lẫm ngây người, “Không phải chứ, cậu ấy không ghen sao? Những người phụ nữ tôi tìm trước đây đều như vậy mà.”
Vẻ mặt Lục Yến Niên căng thẳng.
“Phương Tri Du khác với những người phụ nữ của cậu.”
Tiêu Lẫm bĩu môi, “Có gì khác nhau chứ, hai mắt một miệng.”
Lục Yến Niên lạnh lùng liếc anh ta một cái.
“Cầm Tống Thanh theo!”
“Cút”
“Ra”
“Ngoài!”
–
Sau khi nói lời chia tay với Lục Yến Niên, tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc.
Khi Tiêu Lẫm gọi điện thoại cho tôi, tôi đang nằm thẫn thờ.
“Phương đặc trợ, gặp nhau một lát nhé.”
Tôi cúp điện thoại, rồi chặn số luôn.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ Tiêu Lẫm lại phục kích dưới lầu nhà tôi.
Khi tôi xuống lầu vứt rác, anh ta đột nhiên xông ra.
Suýt nữa dọa tôi c.h.ế.t khiếp.
“Anh bị thần kinh à!”
Tiêu Lẫm cười ngượng ngùng.
“Không phải cậu chặn số tôi sao.”
Tôi quay người định bỏ đi, Tiêu Lẫm vội vàng chắn đường tôi.
“Đừng đi, đừng đi, tôi chỉ muốn nói vài câu thôi.”
Tôi mặt không cảm xúc nhìn anh ta.
“Phương đặc trợ à, cậu thật sự hiểu lầm rồi, việc đưa Tống Thanh tới là ý của tôi, Yến Niên thật sự thích cậu.”
Tôi nhếch khóe môi, “Nói xong chưa? Nói xong thì tránh ra đi.”
Tiêu Lẫm còn muốn kéo tôi lại để giải thích, tôi giằng co không thoát, đang định mắng anh ta, đột nhiên có một người đàn ông đi đến từ bên cạnh.
Anh ta dùng sức kéo Tiêu Lẫm ra.
“Cậu ta bảo cậu buông ra, cậu không nghe thấy sao?”
Nghe thấy giọng nói, tôi sững sờ một chút, ánh mắt rơi trên khuôn mặt người đàn ông đó, tôi đột nhiên biến sắc.
Quay người bỏ đi.
Phía sau, Tiêu Lẫm kéo người đàn ông muốn đuổi theo tôi lại, không buông tha.
“Anh là ai vậy.”
Tuy ở xa, nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Tôi là bạn trai cũ của Phương Tri Du.”
