Xem xong một bộ phim, tôi đầy tự tin chuẩn bị trả lời câu hỏi, Cố Chính nhìn tôi với ánh mắt ẩn ý.
“Cốt truyện của bộ phim này có quen thuộc không?”
Tôi nhíu mày.
Bộ phim kể về gã chăn cừu nghèo Larry gặp gỡ Công tước Is thuộc hoàng gia, sau đó toan tính kết bạn với Công tước để vượt qua giai cấp. Larry không biết, Is cũng có mục đích khác với cậu ta. Họ trải qua những cuộc mây mưa kịch liệt hết lần này đến lần khác trong căn nhà của Larry. Cuối cùng, gã chăn cừu và Nam tước đã tổ chức hôn lễ tại nhà thờ.
Bộ phim này căn bản không thể dùng từ tác phẩm nghệ thuật để miêu tả, đây mẹ nó chính là phim nóng. Tôi còn phải nghi ngờ liệu mình có bị bắt vì công khai làm trò đồi bại hay không.
Cậu ta lại hỏi tôi có quen thuộc với những tình tiết này không.
Tôi không hề quen, tôi không chơi gay với đàn ông.
Có lẽ biểu cảm của tôi quá rõ ràng, Cố Chính thậm chí còn không đợi tôi mở lời đã hỏi câu tiếp theo.
“Cuối cùng Larry đã nói gì với Is?”
Tôi cong khóe môi, nếu hỏi câu này, thì tôi chắc chắn thắng trong lòng bàn tay.
Tôi đắc ý ngẩng cằm.
“I LOVE YOU.”
Cố Chính nhìn chằm chằm vào mắt tôi với ánh mắt chứa đựng ý cười, đột ngột cúi người lại gần tôi, khoảng cách gần đến mức hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, nhiệt độ dần tăng lên.
“Thật không?”
Tôi bị hành động của cậu ta làm cho giật mình, vội vàng rụt người về phía sau.
“Tôi chỉ đang nói lời thoại thôi, cậu đừng có được voi đòi tiên.”
Ánh mắt Cố Chính hẹp hòi, cười lớn thành tiếng.
“Cậu quả thực không hề thay đổi.”
Tôi nghe không rõ lắm.
“Cái gì?”
Cậu ta nhếch môi, thâm thúy lắc lắc điện thoại của mình.
“Tiếc thật đấy, tôi nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không có bất kỳ ký ức nào về tôi. Tôi buồn quá. Tôi sẽ cho cậu thêm một tháng nữa, nếu không nhớ ra tôi, tôi sẽ đăng đoạn ghi âm này lên bảng tỏ tình đấy.”
Đoạn ghi âm!
Tôi mở to mắt một cách đột ngột.
Dường như để chứng minh suy đoán của tôi, Cố Chính nhấn mở đoạn ghi âm mới nhất, bên trong truyền ra giọng nói ngu ngốc của tôi.
“I LOVE YOU.”
Tôi lấy oai làm gián hét lên với Cố Chính.
“Cậu lại đùa giỡn tôi? Cậu có ghi âm thì sao, điều này có thể chứng minh là tôi nói với cậu không?”
Cố Chính cực kỳ đồng tình gật đầu.
“Cậu nói đúng, quả thật là không thể.”
Sau đó, cậu ta thình lình túm lấy cổ áo tôi, in một nụ hôn thật mạnh lên môi tôi.
Cạch một tiếng, tim tôi cũng tan vỡ theo.
“A!”
Tôi suy sụp vò đầu bứt tóc, tức đến mức không nói nên lời.
“Cậu bị bệnh thì đi chữa đi, tôi thật sự không biết cậu, tôi phải nhớ ra cái gì chứ?”
Từ tiểu học đến trung học, tôi đều lớn lên ở nông thôn, tôi không thể là Larry, tôi không thể gặp Công tước Is, tôi chỉ là một thằng nhóc con thích bắt gà đuổi chó mà thôi.
Vu khống một thanh niên đẹp trai tâm địa tốt như tôi, Cố Chính quả thực không phải là thứ tốt lành gì.
Mặt Cố Chính hiếm hoi lạnh đi một chút, cậu ta từ từ chuyển ánh mắt quét nhìn tôi một cái, l.i.ế.m môi cười như không cười.
“Tôi đổi ý rồi, ba ngày thôi, không nhớ ra tôi sẽ thịt cậu.”
Nói xong, cậu ta không quay đầu lại bỏ đi, để lại mình tôi lộn xộn trong rạp chiếu phim.
Tôi nghiến răng kèn kẹt, tức đến bật cười.
Cậu ta chỉ muốn đè tôi thôi, tìm cái cớ rách nát gì vậy, còn không nhớ ra thì sẽ thịt tôi, tôi mà nhớ ra được thì có ma mới tin.
Nghĩ lại, chẳng lẽ tên thần kinh Cố Chính này tìm nhầm đối tượng rồi? Hay là trước đây cậu ta từng bị người mình thích từ chối, bị mất trí rồi?
Tôi không để lời của Cố Chính vào tai, sau khi về ký túc xá, tôi lườm Cố Chính một cái thật hung ác.
Dám bỏ lại một mình tôi trong rạp chiếu phim, cái tên vô văn hóa này.
Điện thoại ting tong một tiếng.
Tôi mở ra, Cố Chính chuyển khoản cho tôi hai vạn tệ.
Tôi khụ khụ một tiếng.
Thật ra cái tên Cố Chính này cũng không phải vô tích sự đến thế, ít nhất thì cậu ta cũng có tiền. Mặc dù cậu ta ngu ngốc, không hiểu chuyện và vô lễ, nhưng tôi sẵn lòng tha thứ cho cậu ta.
