Tha thứ sớm quá rồi.
Vừa định cho Cố Chính một sắc mặt tốt, thì thấy cậu ta thản nhiên cười với tôi.
“Ba ngày.”
Sống lưng tôi cứng đờ đột ngột.
Lưu Thành chạy tới hỏi tôi một cách tò mò.
“Ba ngày gì cơ?”
Tôi cười gượng hai tiếng, đẩy mặt Lưu Thành ra, lơ đễnh qua loa.
“Không có gì, chỉ là hai đứa tôi hẹn nhau đi chơi thôi.”
Lưu Thành không nghĩ ngợi nhiều, "Ồ" một tiếng rồi bỏ đi.
Tôi quay đầu lại quăng cho Cố Chính một ánh mắt d.a.o găm đầy ác ý, Cố Chính đón nhận ánh mắt của tôi, môi mấp máy im lặng phun ra mấy chữ.
“Chơi trên giường à?”
Tôi tức tối sờ mặt, tiến lên hai bước nắm chặt cổ tay Cố Chính, kéo mạnh cậu ta ra ngoài.
Đến chỗ không có người, tôi buông tay Cố Chính ra.
“Trên đường về tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi thật sự không biết cậu, cậu chắc chắn là nhận lầm người rồi.”
Vì vậy, đừng có lên cơn điên nữa.
Cố Chính dựa vào tường, tư thế lười biếng, giọng điệu quả quyết.
“Cậu chỉ là quên rồi.”
Tôi nhíu mày thở dài, nhẹ nhàng hòa nhã giải thích.
“Tôi lấy đâu ra tiền mà quen biết thiếu gia giàu có như câuu chứ? Hồi bé tôi nghèo đến mức giày toàn là nhặt của người ta không thèm đi.”
Khóe miệng Cố Chính co giật một cách tinh tế, ánh mắt âm u, không thể tin được lặp lại.
“Nhặt? Nhà ai giày hiệu hoàn toàn mới lại để cậu nhặt về đi? Đồ vô lương tâm, cậu đúng là quên sạch rồi nhỉ. Chuyện cậu lén lút nguyền rủa tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.”
Tôi tức c.h.ế.t rồi.
Hồi bé tôi không hề có một cuộc sống tốt đẹp.
Bố mẹ ly hôn, một người xuất ngoại, một người phạm pháp, không thấy mặt người thì thôi đi, tiền cũng không để lại. Tôi sống với ông bà rất túng thiếu.
“Cậu bớt vu khống tôi đi. Giày tôi nhặt hồi bé toàn là móc từ thùng rác ra, căn bản không có ai ban ơn cho tôi cả. Nếu có, tôi tuyệt đối sẽ không nguyền rủa cậu ta, tôi hận không thể nhận cậu ta làm bố. Hảo hán sắt thép như tôi tuyệt đối không làm cái chuyện thất đức đó.”
Tôi đứng thẳng tắp, ánh mắt kiên định.
Cố Chính nhìn tôi, thất thần một chút.
Cậu ta nhíu mày vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng không nói gì rồi bỏ đi. Chắc là đi nói ngữ lục bá đạo tổng tài ba phút với quản gia rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Ngay khi tôi chuẩn bị chuyển tiền cho ông bà, điện thoại bật lên một tin nhắn lạ.
【Cậu tốt nhất nên tránh xa Cố Chính ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí.】
Tôi: ...
Lời đe dọa quá đỗi lỗi thời, trông có vẻ hài hước, khiến người ta không nhịn được muốn khiêu khích.
“Hahaha, thằng ngu to xác, mau không khách khí với tôi đi, người ta đã không thể chờ đợi rồi nha.”
Cái con chuột c.h.ế.t rúc trong bóng tối kia, tôi ghê tởm cho mày c.h.ế.t ngất luôn.
Tôi hoàn toàn không để lời đe dọa này vào mắt.
Cậu ta mỗi ngày đều kiên trì không ngừng nghỉ gửi cho tôi, tôi đều không biết chán mà khiêu khích lại. Mấy ngày gần đây Cố Chính không có ở ký túc xá, chắc là phát hiện mình tìm nhầm người, ngại không dám gặp tôi. Vì vậy tôi có thừa thời gian để quấn quýt với tên âm ướt này.
Tin nhắn mới nhất được gửi đến trước khi vào lớp.
【Nếu không nói cho tôi biết Cố Chính đang ở đâu, tôi sẽ cho người xử cậu.】
Tôi là chó của Cố Chính à, cậu ta đi đâu tôi theo đó? Cậu ta ở đâu làm sao tôi biết được, thật là có bệnh.
Tôi tắt điện thoại, thu dọn đồ đạc đi làm thêm ở quán net.
