Sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, tôi mang danh hiệu du học sinh về nước, thành công nhận việc tại khoa Ngoại của bệnh viện top 3.
Có một lần ca phẫu thuật kết thúc, đã là hai giờ sáng.
Tôi buồn tiểu, muốn đi vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, quần áo bỗng nhiên bị người khác kéo lại.
Người đến có giọng điệu gấp gáp: "Bác sĩ Cố, làm phiền anh giúp tôi trực ở phòng CT một lát được không? Lát nữa có bệnh nhân đến, cảm ơn anh!"
Anh ta đi luôn mà không đợi tôi trả lời.
"......"
Tôi đành phải rẽ từ cuối hành lang vào phòng CT.
Giờ này, phòng CT chẳng có mấy người, tôi ngồi trên ghế thẫn thờ.
Một lát sau, cửa bị gõ khẽ.
Tôi ngẩng đầu nhìn, quá trình này khá tốn sức.
Người đến quá cao, cảm giác như cánh cửa cũng không chứa hết anh ta.
Anh ta mặc áo khoác dài màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, khuyên tai trên vành tai lấp lánh.
Tôi vực dậy tinh thần, nói: "Đưa thẻ y tế cho tôi, cởi quần áo ra, giơ cao hai tay, đứng lên."
Người kia nhìn tôi một cách khó hiểu, đè giọng xuống nói: "Cởi hết?"
Giọng nói hơi quen thuộc, tôi không khỏi quan sát anh ta, lại phát hiện anh ta đang chuyên chú nhìn tôi.
"......"
Đôi mắt này luôn có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, đáp: "Anh muốn làm vậy cũng được, chỉ là trên người không được có đồ vật bằng kim loại."
Người kia không đáp lời nữa, cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo len cổ thấp bên trong, hai bên xương quai xanh sâu hoắm lộ rõ không chút che đậy.
Tầm nhìn của tôi bay bổng, nói: "Lên đi."
Người kia lại nhìn tôi một cái, sau đó đứng lên máy.
Hai chân anh ta dài và thẳng, chỉ đứng đó thôi mà như đang chụp ảnh quảng cáo.
Tôi nhàm chán nghĩ, chẳng lẽ thật sự là nghệ sĩ nào đó.
Nhìn qua lớp vải mỏng manh, quả thật dáng người được chăm chút rất tốt.
"Bác sĩ," người đàn ông lười nhác bỏ tay xuống, nói, "có thể chụp chưa?"
Tôi hoàn hồn, nhấp mở hồ sơ của anh ta, nói: "Đợi một phút."
Thông tin cá nhân vụt hiện ra, tầm mắt tôi lướt qua theo –
Hạ Tri Ân, Nam, 28 tuổi, Bệnh sử: Nghi ngờ rối loạn cảm xúc lưỡng cực, sốt nhẹ do rối loạn thần kinh chức năng.
Tim tôi đập điên cuồng, toàn thân căng thẳng đến toát mồ hôi.
Tất cả thông tin đều khớp.
Tay tôi run không kiểm soát, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên: "Được... người tiếp theo."
Trong phòng chìm vào yên lặng, giọng nói hay nghe kia lại vang lên, nói: "Bác sĩ, hình như không có người tiếp theo."
"Anh có thể ra ngoài."
Người đàn ông cười một tiếng, mới nói: "Thẻ y tế của tôi còn chưa đưa cho tôi."
Lúc này tôi mới nhớ ra thẻ vẫn còn trong tay mình.
Tôi không dám ngẩng đầu, chỉ kẹp thẻ trong kẽ ngón tay, ý bảo Hạ Tri Ân cầm rồi đi nhanh.
Cảm giác như đã đợi cả một thế kỷ, vẫn không có ai rút thẻ đi.
Tôi không kìm được ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Tri Ân nhìn xuyên qua mái tóc mái dò xét tôi.
Mắt tôi nóng lên, lắp bắp nói: "Còn... còn vấn đề gì nữa?"
Hạ Tri Ân nhướng mày, rút thẻ y tế đi, nói: "Không có vấn đề, bác sĩ cũng nên chú ý nghỉ ngơi."
Nói xong liền xoay người đi một cách dứt khoát.
Tôi như mất hết sức lực dựa vào ghế, dùng sức xoa bóp thái dương.
Thật sự đụng phải anh ta rồi, đó có thật là anh ta không?
Tôi cố gắng tìm kiếm Hạ Tri Ân trong ký ức, nhưng càng nghĩ càng bất an.
Anh ta cao đến vậy sao?
Mắt anh ta là hình dáng này sao?
Tôi nhắm mắt lại, hồi tưởng đôi mắt của người kia ban nãy, màu mắt rất nhạt, đuôi mắt hất lên, nhìn người khác có vẻ ngông nghênh.
Thì ra tôi đã quên Hạ Tri Ân trông như thế nào rồi, dù sao cũng đã mười năm trôi qua.
