Lần đầu tôi gặp Hạ Tri Ân rất đẹp, nhưng quá trình lại không hề đẹp.
Tôi rất nghiêm túc với việc học, và cả kỳ thi cũng vậy.
Kỳ thi tháng đầu tiên của cấp ba, tôi đã đến phòng thi rất sớm.
Khi sắp bắt đầu thi, một bóng dáng cao ráo bước vào từ cửa trước, đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, da trắng lạnh, đường nét rõ ràng, trên người mặc đồng phục học sinh bình thường, nhưng khoác lên anh ta lại đẹp trai kinh người.
Khi anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, tim tôi như bị tám con ngựa kéo, thình thịch thình thịch, ồn ào đến mức tôi không thể tĩnh tâm.
Tôi biết anh ta là ai.
Anh ta tên là Hạ Tri Ân, thi vào trường Nhất Trung với thành tích thủ khoa, còn tôi là á khoa.
Tôi luôn muốn xem thử, bộ não của học thần gần như đạt điểm tuyệt đối mọi môn này, rốt cuộc trông như thế nào.
Hôm nay gặp mặt, thật sự kinh diễm đến không ngờ.
Một tiết thi trôi qua, tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào gáy của Hạ Tri Ân suốt cả quá trình.
Tóc anh ta trông đen và mềm mượt, tôn lên đôi tai trắng nõn tròn trịa, khiến tôi liên tưởng đến một con mèo Ba Tư cao quý.
Tôi là một người đàn ông, tại sao lại thấy gáy của một nam sinh lại đẹp đến thế.
Kết thúc mỗi tiết thi, đều có bạn học chạy đến dò đáp án với Hạ Tri Ân, Hạ Tri Ân tuy không kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời.
Đột nhiên, anh ta nhìn về phía tôi, cảm xúc bất lực và lạnh nhạt không kịp kìm lại, trút hết lên người tôi, anh ta gắt lên: "Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Các bạn học xung quanh đồng loạt nhìn về phía tôi, có người nói: "Tên béo này là ai vậy? Lớp nào?"
"Hình như là lớp Ba, bạn tôi ở lớp Ba, nghe nói là một người liều mạng Tam Lang."
Có người cười vang, "Tam Lang nào mà lại có trọng lượng đến vậy chứ......"
Mọi người xung quanh cười theo, Hạ Tri Ân bực bội nói: "Im miệng, thảo luận xong thì giải tán đi."
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mặt tôi đỏ rồi lại trắng.
Tôi không phải lúc nào cũng béo như vậy.
Chỉ là cấp hai học hành quá sức, cơ thể suy sụp, ăn nhiều thuốc nên mới bị béo phì do hormone, bác sĩ nói ngừng thuốc sẽ gầy đi.
Tôi luôn là một đứa con cưng của trời, khi nào từng bị người khác chế giễu như vậy.
Thiện cảm của tôi dành cho Hạ Tri Ân lập tức tan thành mây khói.
Đàn ông đẹp trai thì có gì đáng tự hào.
Học giỏi mới là lẽ sống.
Tôi bắt đầu học như điên, nhưng vẫn không thể thi qua Hạ Tri Ân.
Mỗi lần tôi nhận được bài thi, đều có bạn học chế nhạo tôi: "Lại là á quân à, vạn năm á quân, ha ha ha."
Sau đó sẽ có một đám người cười theo.
Tôi không biết có gì đáng cười, mà khiến họ có thể cười nhạo tôi suốt cả cấp ba.
Tôi trở nên ngày càng u ám.
Và tất cả những điều này, Hạ Tri Ân chính là kẻ khởi xướng.
Lần thứ hai tôi có giao thiệp với Hạ Tri Ân là trong kỳ thi phân lớp.
Buổi chiều thi Toán, vì bị đau dạ dày nên tôi đến phòng thi rất muộn, đi ngang qua nhà vệ sinh, bên trong truyền ra tiếng nói.
"Tôi đã cút khỏi nhà rồi, anh còn muốn tôi thế nào nữa?"
Giọng của Hạ Tri Ân, tôi sẽ không nghe nhầm.
Tôi giơ tay xem đồng hồ, còn năm phút nữa là thi, tôi đã thấy giáo viên đang bóc đề, nhưng tôi như bị trúng tà, bước vào nhà vệ sinh.
Tôi thấy Hạ Tri Ân khom lưng nôn mửa dữ dội, như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Hạ Tri Ân nghe thấy tiếng động, u ám nhìn về phía tôi, ánh mắt đó giống như dã thú bị dồn vào đường cùng, mang theo mùi sắt lạnh lẽo.
Tôi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm mà run rẩy cả người, nhưng lại thấy phấn khích.
Hạ Tri Ân đè giọng xuống nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, cút ra ngoài."
Tôi đứng yên không nhúc nhích, không nhịn được nhiều lời: "Dù có chuyện gì xảy ra, kỳ thi sắp bắt đầu rồi, tốt nhất anh nên quay lại phòng thi nếu không muốn bị phân vào lớp thường."
Hạ Tri Ân cười lạnh một tiếng, tay run rẩy không ngừng, dáng vẻ đó cực kỳ yếu ớt, như thể chỉ cần tôi đưa tay ra là có thể chế ngự được anh ta.
Điên rồi, cảm giác này thật sự quá kỳ lạ.
Tôi không tự chủ được lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh này.
Gân xanh trên trán Hạ Tri Ân nổi lên, gấp gáp và tàn nhẫn hỏi: "Cậu làm gì? Cậu là người mà hắn sắp xếp? Hắn rốt cuộc muốn làm gì, rốt cuộc còn muốn làm gì tôi nữa!"
Tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng điều đó không ngăn cản tôi hiểu được, Hạ Tri Ân hình như đã hiểu lầm điều gì đó.
Nhưng tôi không quản nhiều đến vậy, nhìn khuôn mặt không còn vẻ ung dung tự tại của Hạ Tri Ân, lần đầu tiên tôi có được thứ gọi là khoái cảm.
Tôi cảm thấy mình như một vị vua, chỉ cần phất tay là có thể khiến anh ta phải khuất phục.
Tôi không muốn giải thích nhiều, nhanh chóng bước về phía Hạ Tri Ân, muốn kéo anh ta vào phòng thi.
Tôi vừa đến gần, Hạ Tri Ân như chim sợ cành cong, đột nhiên đ.ấ.m tôi một cú, nhanh chóng bỏ chạy.
Má trái tôi đau nhói, nhìn bức ảnh trong điện thoại, lòng tự trọng của tôi được thỏa mãn chưa từng thấy.
Thần thánh cũng có ngày bị kéo xuống khỏi thần đàn, huống chi là Hạ Tri Ân?
Sẽ có một ngày, tôi sẽ vượt qua Hạ Tri Ân, trở thành người đứng đầu khối.
