Suy nghĩ một chút, tôi hiểu ra.
Giơ điện thoại lên quay người lại, bình tĩnh cười hỏi:
“Anh đưa điện thoại của mình cho người khác, phải không?
“Tối qua, thực ra anh không hề ngủ, đúng không?”
Trong ống nghe chỉ có tiếng thở dốc cố gắng kiềm chế run rẩy.
Cũng không biết là do tức giận, hay do sợ hãi.
Cách nhau vài mét.
Anh tôi luôn luôn nhìn chằm chằm tôi với vẻ mặt không cảm xúc.
Đối diện với ánh mắt anh, tôi cười một tiếng:
“Không nhận ra em sao? Anh.”
Im lặng vài giây.
Anh tôi mở miệng:
“Thả nó ra.”
Giằng co một lúc, tôi thoả hiệp:
“Được thôi, vậy anh qua đây trước đi.”
Nói xong, tôi cúp điện thoại.
Hoắc Diệu nhận thấy có điều không ổn, lại bắt đầu la hét:
“Anh! Anh đến rồi phải không?! Anh, mau cứu…”
Tôi rút một cây kim châm ra, đ.â.m vào huyệt Á Môn của hắn.
Hoắc Diệu giãy giụa dữ dội.
Phía sau, tiếng bước chân trở nên gấp gáp.
“Tao đã nói rồi, mày không xứng gọi là anh.”
Một giây, hai giây, ba giây.
Khoảnh khắc vai bị túm lấy, tôi quay người lại.
Biểu cảm giận dữ của anh tôi trống rỗng trong tích tắc.
Tay khựng lại giữa không trung, môi hơi mở, mày nhíu chặt, thân hình khẽ lay động.
Tôi cất bình xịt đi, lạnh lùng quan sát từng thay đổi trên người anh.
Năm giây sau, đỡ lấy cơ thể anh đang mềm nhũn đổ xuống.
Hoắc Diệu vẫn không ngừng giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng thở khò khè đứt quãng.
Tôi thu kim châm lại, bình tĩnh dặn dò:
“Tập trung tĩnh khí vài phút là có thể hồi phục. Và, nếu mày và mẹ mày vẫn khăng khăng muốn lợi dụng anh tao, tao thực sự sẽ khiến mày sống không bằng chết, nghe hiểu thì gật đầu.”
Hoắc Diệu gật đầu lia lịa, mùi mồ hôi trộn lẫn với một thứ mùi hăng nồng nào đó lan toả trong không khí.
Tôi chán ghét đá chiếc ghế ra xa một chút.
Cất túi kim châm, rồi gọi điện cho Hoắc Nghiên.
Sau đó lau sạch tay, bế anh tôi lên.
Người trong lòng đã ngủ say.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút tiếc nuối.
“Tiếc quá anh, anh đến không đúng lúc.
“Nếu không, em đã có thể cùng anh ngắm hoàng hôn rồi.”
