NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 12

Năm giờ chiều.

Chúng tôi trở về căn hộ.

Đặt anh tôi lên giường xong, tôi gọi điện cho mẹ.

Đổ chuông vài tiếng mới bắt máy.

Nghe giọng có vẻ là vừa tỉnh dậy không lâu.

“Tiểu Viễn, con đi đâu vậy?”

“Anh con đón con về rồi, con đang ở cùng anh ấy. Bố đâu rồi?”

“Bố con cũng vừa tỉnh thôi, đang hút thuốc ngoài ban công, con có muốn nói chuyện với bố không?”

“Không cần. À mẹ, điện thoại của anh con bị hỏng rồi, nếu mẹ và bố muốn liên lạc với anh thì gọi vào số con nhé.”

“Ừ, được. Có một việc con để ý chút, sáng nay anh con về nhà mẹ thấy hình như anh gầy đi chút, lúc ăn cơm con dặn anh ăn nhiều hơn nhé, rảnh rỗi thì về nhà, mẹ nấu món ngon cho hai đứa.”

“Vâng, con biết rồi.”

Cúp điện thoại.

Tôi đứng ở ban công rất lâu.

Trời nhá nhem tối, tôi quay về phòng, phát hiện anh tôi đã tỉnh.

Đang dựa vào đầu giường, co một chân lại.

Bàn tay cầm điếu thuốc xương xẩu cân đối, lúc này lại không kiềm chế được run rẩy nhẹ.

Khói thuốc bốc lên, bao phủ cặp chân mày đang nhíu chặt của anh.

Một điếu thuốc cháy hết, anh tôi cũng không hề mở mắt.

“Hoắc Diệu đâu?”

Tôi cụp mắt, giấu đi cảm xúc:

“Đã báo Hoắc Nghiên đến đón rồi.”

Im lặng một lát.

Anh tôi dụi tắt đầu thuốc, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, rất lâu sau mới mở lời:

“Tại sao lại lừa anh?”

Tôi ngồi xuống bên giường, đối diện với ánh mắt thất vọng của anh, chợt cười:

“Anh thông minh như vậy, không đoán ra sao?”

Anh tôi nghẹn lời.

Nhíu mày nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, hai tay túm mạnh cổ áo tôi kéo về phía anh:

“Em muốn anh đoán cái gì? Anh là anh trai em, anh chỉ có thể là anh trai em, em muốn anh đoán cái gì?!

“Tối qua anh thực sự ngủ say, em định lừa anh đến bao giờ? Không học đại học nữa? Tiền đồ không cần nữa? Dùng chính mắt mình ra đùa giỡn với anh, rốt cuộc em thiếu tâm nhãn đến mức nào?!”

Tôi liếc nhìn khớp ngón tay anh đang trắng bệch vì dùng sức, cười nói:

“Lừa đến khi anh chấp nhận em, chấp nhận em không chỉ là em trai anh, khoảng thời gian này em có thể cảm nhận được…”

“Em cảm nhận cái rắm!” Anh tôi gầm lên, hốc mắt đỏ hoe.

“Đúng! Anh và em không có quan hệ huyết thống, quan trọng sao? Anh là người một tay nuôi lớn em, có hay không lớp quan hệ đó quan trọng sao?!”

“Nếu em nói, đối tượng khai mở giới tính của em chính là anh thì sao?”

“Quý Minh Viễn!” Một tiếng gào khàn khàn gần như vỡ giọng.

Hơi thở run rẩy phả vào mặt tôi.

Tôi nhìn vào đôi mắt bị sự tự trách và giận dữ đè nén đến đỏ bừng trước mặt, cũng đau khổ không kém.

“Rõ ràng anh có phản ứng với em.”

“Lần đó là ngoài ý muốn!”

“Ngoài ý muốn? Tốt thôi…”

Tôi cụp mắt cười khẽ, đột ngột thay đổi sắc mặt nghiêng đầu ngậm lấy đôi môi ấy.

Vừa xâm nhập vừa siết chặt hai cổ tay anh, cúi người đè xuống.

Mở đầu gối anh ra trầm người vào giữa:

“Vậy chúng ta thử lại lần nữa…”

Bốp!

Anh tôi tát cú này dùng hết sức lực.

Mặt tôi bị đánh lệch đi.

Nhưng theo một ý nghĩa nào đó.

Đau và sướng là không thể tách rời, dục vọng chinh phục và chiếm hữu cũng không thể tách rời.

 

back top