NĂM NỔI LOẠN NHẤT, TÔI GIẢ VỜ BỆNH KIỀU CƯỠNG CHẾ YÊU ANH TRAI

Chương 13

Tôi day má, túm lấy mắt cá chân anh kéo xuống dưới, không chút do dự cúi người hôn cắn lần nữa.

Môi lưỡi đau nhói, mùi m.á.u tanh lan toả.

Càng đau càng sướng, càng sướng càng đau.

Hơi thở va chạm, cơn đau khắc sâu vào buồng phổi.

Tôi hôn không thể dừng lại, cũng không muốn dừng lại.

Người dưới thân dần dần ngừng giãy giụa.

Giơ tay đặt lên gáy tôi.

Lại là chiêu này.

Tôi nhắm mắt lại, nắm lấy cổ anh nới lỏng môi lưỡi, tựa vào chóp mũi anh, từng chữ từng chữ:

“Anh biết không anh, bây giờ em cảm thấy… thực ra mỗi lần em lén hôn anh, anh đều biết cả.”

Đôi mắt ướt át trước mặt tôi đột nhiên run lên.

Khoảnh khắc thất thần, mặt tôi lại ăn thêm một cái tát trời giáng.

Anh tôi dùng hết sức lực đá tôi ra, ngửa mặt thở dốc.

Rất lâu sau, anh giơ tay che mắt.

“Anh.”

“Đừng gọi tôi là anh nữa!

“Quý Minh Viễn, rốt cuộc anh đã sai ở điểm nào với em, mà em lại muốn… muốn ép anh như vậy….”

Giọng điệu cố gắng kìm nén, cuối cùng vẫn để lộ ra một tiếng nghẹn ngào.

“Em thích đàn ông, chuyện đó chỗ mẹ anh có thể thay em nói, nhưng nếu em đối với anh… em bảo anh phải làm sao… làm sao mà giải thích với mẹ…

“Anh đã nói rồi phải không, em còn rất trẻ, em nên bước ra ngoài nhìn xem, đi tiếp xúc với nhiều người hơn, đợi em tìm được người cùng chí hướng với em, em sẽ thấy, anh… cũng chỉ thế thôi.”

Sau một khoảng lặng dài, anh tôi bỏ tay xuống.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, dấu vết lúc sâu lúc cạn trên trán cho thấy anh đang cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Tiểu Viễn, từ nhỏ đến lớn em luôn rất nghe lời, tại sao lần này lại không chịu nghe lời? Em hãy ngoan ngoãn… làm em trai anh, chúng ta… vẫn như trước đây, được không?”

Sự im lặng lan toả.

Đè nén đến mức người ta khó thở.

Một người đang chờ đợi sự thoả hiệp đáp lại.

Một người vẫn còn ôm hy vọng cố chấp chờ đợi một lần mềm lòng nữa.

Chờ đến khi mắt cay xè, chờ đến khi giọng khản đặc.

Tôi trả lời:

“Được, em nghe lời.”

 

 

back top