Đến trường, tôi không gọi điện cho anh.
Chỉ gửi một tin nhắn báo bình an.
Chưa đầy một phút, anh tôi gọi đến.
Do dự vài giây, tôi tắt màn hình điện thoại, đút vào túi chờ nó tự động ngắt.
Đến chín giờ tối, anh tôi gọi điện lại.
Lần này tôi nghe, chỉ nói vài câu đơn giản.
Anh hỏi tôi có quen với môi trường mới không, tôi nói tạm ổn.
Anh bảo tôi nhận tiền, tôi nói vâng.
Sau đó, tôi cúp máy.
Tôi đã trưởng thành rồi, lần đầu tiên chủ động cúp điện thoại của anh tôi.
Nhưng thực ra, cũng không trưởng thành đến thế.
Vì giọng nói sẽ làm lộ cảm xúc của con người.
Giọng nói còn khiến người ta liên tưởng.
Liên tưởng anh ấy đang làm gì, liên tưởng anh ấy đang có biểu cảm gì, liên tưởng anh ấy… có nhớ tôi không.
Nỗi nhớ nuôi dưỡng sự tham lam.
Ít nhất trong thời gian ngắn, tôi vẫn chưa thể đối diện một cách tự nhiên.
